Lúc này, Tiêu Qua chợt nói: “Lần này huynh có muốn tham gia thi đấu Thượng Giới không?”
Diệp Quân sửng sốt: “Thi đấu Thượng Giới?”
Tiêu Qua cười nói: “Huynh quên rồi à? Thi đấu Thượng Giới ba năm một lần, lúc này vừa khéo đã đến ngày. Lần trước huynh không ở đây, lần này huynh trùng hợp có thời gian, có muốn đi xem thử không?”
Ba năm!
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Đã sáu năm trôi qua rồi”.
Advertisement
Tiêu Qua gật đầu: “Sáu năm trước, chuyện mấy người chúng ta đi tới Thượng Giới tham gia tỷ võ dường như mới chỉ diễn ra ngày hôm qua”.
Diệp Quân cười đáp: “Đúng thế”.
Tiêu Qua cười nói: “Lần này đến cũng đã đến, hay là ở thêm hai ngày đi?”
Advertisement
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười: “Vậy thì ở thêm hai ngày nữa nhé?”
Diệp Quân cười đáp: “Được”.
Tiêu Qua cười to: “Lần này có hai người tham gia, cuộc tỷ võ chắc chắn sẽ náo nhiệt hơn bao giờ hết”.
Diệp Quân cũng bật cười, hắn thật sự thấy hơi chờ mong.
Giấc mơ của các thiếu niên thiếu nữ.
Với những người trẻ tuổi này, họ tu luyện nhiều năm như thế là vì có thể đạt được một thứ hạng cao, sau đó nâng cao tên tuổi, giành vinh quang cho châu lục, cho gia tộc của mình.
Lúc trước khi đến Thượng Giới, hắn cũng có mơ ước.
Nhớ đến những khung cảnh trước đây, Diệp Quân bật cười, không thể không nói tuổi trẻ thật sự rất vui vẻ.
Sau khi trò chuyện với mấy người nhóm Tiêu Qua một lúc lâu, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đi tới núi Bán Thanh.
Nơi này là chỗ ở của đạo sư Phí Bán Thanh của họ trước đây.
Ở trên núi, Diệp Quân tò mò nói: “Tiểu Ca, sao đạo sư lại không có ở đây?”
Nạp Lan Ca bình tĩnh đáp: “Bà ấy đã không còn ở Nam Châu nữa”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nạp Lan Ca: “Không còn ở Nam Châu nữa?”
Nạp Lan Ca gật đầu: “Bà ấy ở vũ trụ Tiểu Quân rồi”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Phí Bán Thanh lại đi đến vũ trụ Tiểu Quân.
Nạp Lan Ca nhìn xung quanh, cười nói: “Thật là nhớ nhung nơi này”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Nạp Lan Ca đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu huynh không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, thì huynh nói xem bây giờ chúng ta đang làm gì?”
Diệp Quân cười đáp: “Thế có lẽ huynh đã đi đời nhà ma rồi. Ha ha…”
Nếu hắn không phải Thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, thì trong trận đấu với nhà họ An lần đó có lẽ hắn đã chết rồi.
Nạp Lan Ca nhẹ giọng nói: “Cũng đúng”.
Nói đến đây, cô chợt hỏi một cách nghiêm túc: “Tiểu Quân, huynh nói xem sau này khi chúng ta thành lập một trật tự hoàn toàn mới, mọi thứ thật sự đều có thể công bằng sao? Giống như trước đây khi chúng ta đối mặt với nhà họ An, nếu có Quan Huyên Pháp thì thật sự có thể giải quyết triệt để chuyện như thế ư?”
Diệp Quân lắc đầu: “Chắc chắn là không thể, vì nơi nào có người thì nơi đó sẽ có tranh đấu, sẽ có tình người… Bất cứ quy tắc và pháp luật này cũng không thể công bằng tuyệt đối”.
Nạp Lan Ca im lặng, Diệp Quân cười nói: “Nhưng sau khi Quan Huyên Pháp thông dụng, chắc chắn có thể giảm bớt chuyện như thế xảy ra, hơn nữa cũng có thể khiến một vài thế lực phải kiêng dè, không đến mức làm chuyện xấu một cách trắng trợn.
Nạp Lan Ca gật đầu, lúc trước nhà họ An dám làm chuyện xấu xa trước mấy trăm giới, hành động đó có thể nói là rất khoa trương.