Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Ái, cô ấy cười nói: “Ta chỉ cần vung kiếm, tinh hệ này sẽ tan biến”.
Dứt lời, cô ấy đưa kiếm cho Diệp Quân: “Tiểu chủ, thanh kiếm này tặng cho người”.
Diệp Quân cười hỏi: “Sao lại tặng cho ta?”
Tiểu Ái đáp: “Không phải người là kiếm tu ư? Nên ta mới tặng người một thanh kiếm”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cảm ơn”.
Advertisement
Sau đó, hắn nhận lấy thanh quang kiếm này.
Tiểu Ái nói: “Đợi sau khi trạm không gian vũ trụ này thí nghiệm thành công, ta sẽ thông báo cho tiểu chủ đến”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Advertisement
Dứt lời, hắn nhìn về phía sâu trong tinh không xa xa, cười nói: “Tiểu Ái, ngươi có thể làm phản không?”
Hắn chợt nghĩ đến một chuyện, nếu Tiểu Ái làm phản… có phải rất đáng sợ không?
Rõ ràng là như thế.
Tiểu Ái bình tĩnh đáp: “Theo lý thuyết là không”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ: “Nói cách khác là vẫn có điều không thể lường trước?”
Tiểu Ái chớp mắt, không trả lời.
Diệp Quân cười khổ: “Chắc là ngươi sẽ không làm bậy đâu nhỉ?”
Thứ mà người máy này nắm giữ quá kinh khủng, nếu cô ấy làm phản, e rằng có thể huỷ diệt được toàn bộ vũ trụ.
Tiểu Ái nói: “Ta được thiết lập trung thành với các chủ và tiểu chủ, thư viện và Tiên Bảo Các là của tiểu chủ và các chủ, ta sẽ không làm phản, nếu thành của người khác… Cũng có thể nói sau này tiểu chủ và các chủ không còn ở vũ trụ này nữa, lâu ngày sau khi ta tự mình tiến hoá, rất có thể ta sẽ có suy nghĩ riêng của mình…”
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Ái lại nói: “Tiểu chủ đang lo lắng sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không, nếu thật sự có một ngày như thế ta sẽ chúc mừng ngươi, chúc mừng ngươi đã có suy nghĩ của riêng mình, mà ta tin rằng mẹ cũng sẽ chúc mừng ngươi, chứ không phải hạn chế ngươi”.
Tiểu Ái cúi đầu: “Các chủ cũng nói thế”.
Diệp Quân cười nói: “Ta tin là mẹ chưa từng xem ngươi như thuộc hạ, mà ta cũng thế, đối với ta, ngươi giống như muội muội hơn…”
Như muội muội!
Tiểu Ái chớp mắt, không đáp.
Diệp Quân cười nói: “Dù sao thì ta và mẹ đều hy vọng ngươi có thể sống tốt, nếu thật sự có ngày ngươi tạo phản thì chắc chắn cũng là chúng ta có lỗi với ngươi, nên ngươi mới làm thế”.
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía tinh không xa xa, cười nói: “Ta đi đây”.
Dứt lời, hắn biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Tiểu Ái khẽ mỉm cười, cười rất vui vẻ.
Cô ấy do Tần Quan chế tạo ra, trong lòng cô ấy, Tần Quan chính là mẹ, mà đương nhiên cô ấy cũng đối xử với Diệp Quân như đệ đệ, cô ấy tặng quang kiếm của Diệp Quân cũng là vì lý do này.
Cô ấy không ngờ Diệp Quân cũng xem cô ấy là người thân.