Diệp Quân chỉ có thể nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha bình tĩnh nói: “Nó nói nó cũng không biết, dù sao cũng là một món đồ không tệ, lấy trước rồi tính sau”.
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Thanh Tri nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, trên mặt chứa đựng ý cười, vừa gặp nó lần đầu tiền cô ấy đã thấy thích rồi.
Thật sự quá đáng yêu.
Diệp Quân thoáng do dự, sau đó nói: “Ta có thể xem thử không?”
Tiểu Bạch cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức đưa quyển trục cho Diệp Quân.
Thấy Tiểu Bạch tin tưởng mình như thế, Diệp Quân cũng không khỏi hơi cảm động, hắn nhận lấy quyển trục mở ra, trong quyển trục là một vùng tinh hà vũ trụ, bên trong đó có vô số thanh kiếm đang lơ lửng.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt: “Đây là gì vậy?”
Tiểu Bạch đến gần xem thử, nó cũng nghi ngờ chớp mắt.
Nhị Nha nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Có lẽ là một kiếm trận”.
Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha nói: “Để nó phục tùng ngươi đi”.
Dứt lời, cô bé nhìn về phía Tiểu Bạch: “Thứ này thích hợp với cháu trai, cho hắn chơi đi”.
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, giơ móng vuốt nhỏ ra.
Thanh Tri hơi nghi ngờ, làm gì thế?
Còn Diệp Quân thì vội vàng lấy một que kẹo hồ lô ra đưa cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cười tươi nhận lấy kẹo.
Nét mặt Thanh Tri cứng đờ.
Một que kẹo hồ lô đã mua chuộc được ngươi rồi à?
Đúng là khó tin!
Diệp Quân nhìn quyển trục trong tay, sau đó cắn rách ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên trên, nhưng quyển trục đó lại không có phản ứng gì.
Tiểu Bạch gật đầu, sau đó móng vuốt nhỏ vỗ lên quyển trục, quyển trục kia khẽ run rẩy, một lát sau, nó biến thành một tia sáng đen bay vào giữa chân mày Diệp Quân.