Nghe thấy lời của Nhị Nha, sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên u ám.
Chắc chắn Tiểu Bạch không nói thế.
Nhị Nha đang nói bừa.
Nhưng hắn cũng không dám hỏi lại nữa, vì hỏi lại nói không chừng Nhị Nha sẽ nói chuyện gì kỳ lạ hơn.
Thanh Tri nhìn Diệp Quân bên cạnh, lắc đầu cười khẽ: “Chúng ta đi thôi”.
Advertisement
Diệp Quân gật đầu.
Mọi người rời khỏi địa cung.
Đương nhiên Diệp Quân rất vui vẻ, xuống nước một chuyến không dưng lại có được một thần vật siêu cấp.
Advertisement
Quả nhiên muốn tìm kiếm bảo vật thì phải dẫn hai đứa nhóc này theo.
Mọi người tiếp tục đi vào sâu trong dãy núi.
Trên đường đi, nhiều lần Thanh Tri muốn tiếp xúc với Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lại khá lạnh nhạt với cô ấy, điều này khiến cô ấy thấy bất đắc dĩ, đồng thời cũng rất hâm mộ Diệp Quân, vì Tiểu Bạch rất gần gũi với Diệp Quân, còn hay bay lên bả vai hắn sờ đầu hắn.
Diệp Quân chợt nói: “Nhị Nha, thân thể này của ngươi vẫn có thể tăng cường à?”
Nhị Nha gật đầu: “Có thể, nhưng rất khó”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Vẫn có thể tăng cường á?”
Nhị Nha gật đầu: “Phải, nhưng điều kiện rất khắt khe”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Điều kiện gì vậy?”
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Một là dựa vào ngoại vật, nhưng bây giờ cố rất ít ngoại vật có thể làm ta bị thương, cách thứ hai là dựa vào sự chăm chỉ của mình, nhưng ta khá lười nên không muốn tu luyện vất vả”.
Diệp Quân: “…”
Thanh Tri: “…”
Diệp Quân cười nói: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi! Dù sao ngươi cũng đã rất vô địch rồi mà”.
Nhị Nha nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Cháu trai đúng là biết ăn nói”.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.
Nhị Nha đột nhiên nói: “Ta và Tiểu Bạch có một ước mơ”.
Diệp Quân thấy hứng thú: “Ước mơ gì cơ?”
Nhị Nha đáp: “Thu thập được bảo bối tốt nhất của toàn bộ vũ trụ”.