Khuôn mặt máu lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết là bọn họ sắp trở lại thôi”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Sao ngươi biết được chuyện đó?”
Khuôn mặt máu đáp: “Trong thành Đạo Cổ đang đồn đại như thế mà”.
Diệp Quân cau mày: “Thành Đạo Cổ?”
Lúc này, Thanh Tri ở bên cạnh cất lời: “Ta biết, nó là toà thành chính của nền văn minh Sâm Lâm trước đây, tiên tổ từng ghi chép lại”.
Advertisement
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xem ra chúng ta phải đến thành Đạo Cổ này xem thử rồi”.
Khuôn mặt máu kia nói: “Các ngươi không thể đi vào đâu”.
Diệp Quân cười hỏi: “Tại sao?”
Advertisement
Khuôn mặt máu nói một cách rất bình tĩnh: “Muốn đi vào thành Đạo Cổ thì phải được Thành chủ đồng ý, mà thành chủ kia đã nghiêm cấm không cho người ngoài đi vào thành”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Thành Đạo Cổ còn có cả thành chủ à?”
Khuôn mặt máu gật đầu: “Đúng ta, mạnh lắm”.
Nói đến đây, trong mắt nó lộ vẻ kiêng dè.
Diệp Quân quay đầu nhìn Thanh Tri bên cạnh: “Chúng ta phải đi về thành Đạo Cổ này một chuyến”.
Nền văn minh Sâm Lâm sắp trở lại!
Trực giác cho hắn biết, đây là một nguy cơ vô cùng to lớn với vũ trụ Quan Huyên, phải biết rằng thực lực tổng thể của nền văn minh Sâm Lâm bây giờ chắc chắn mạnh hơn nền văn minh Quan Huyên, đương nhiên là không tính mấy người như cha của hắn.
Mà dưới tình huống này, đối phương trở lại vũ trụ này một lần nữa, hai bên chắc chắn sẽ có mâu thuẫn.
Thanh Tri cũng nhận ra điều này, cô ấy trầm giọng nói: “Dù bọn họ có thật sự trở về hay không thì chúng ta cũng phải có tính toán cho tình huống xấu nhất”.
Bây giờ đương nhiên cô ấy đứng về phía vũ trụ Quan Huyên.
Diệp Quân gật đầu: “Đi xem thử đã”.
Thanh Tri nhìn khuôn mặt máu kia: “Phải làm sao với thứ này đây?”
Diệp Quân nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Diệp Quân cười nói: “Thanh Tri, cô có cần không?”
Thanh Tri lắc đầu.
Dù thứ này không tệ nhưng không có não, mang theo bên cạnh e rằng sẽ dẫn đến tai hoạ.
Hơn nữa cô ấy cũng không thiếu thần vật cho lắm.
Diệp Quân cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi”.
Dứt lời, mọi người xoay người rời đi.
Khuôn mặt máu kia tỏ vẻ ngơ ngác, thật sự không cần mình ư?
Khi thấy đám người Diệp Quân biến mất, sắc mặt nó nhất thời trở nên khó coi, không ngờ những người đến từ bên ngoài này lại coi thường nó.
Như nghĩ đến điều gì, hai mắt nó sáng lên, sau đó biến thành một tia huyết quang biến mất ở cách đó không xa.
…
Mấy người Diệp Quân tiếp tục đi về phía sâu trong dãy núi.