Nhị Nha lập tức siết chặt tay, Triệu thành chủ thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội nói: “Ta không rõ tình hình cụ thể, trước đây không lâu bọn họ đột nhiên phái người tới nói muốn quay về. Ngoài ra thì ta không biết gì nữa cả”.
Diệp Quân im lặng.
Advertisement
Triệu thành chủ cho rằng Diệp Quân không tin nên vội nói tiếp: “Bọn họ cũng đang truy nã ngươi và ông nội ngươi, muốn đưa các ngươi lên đài hành hình…”
“Gì cơ?”
Diệp Quân nhất thời sửng sốt.
Advertisement
“Đài hành hình?”
Nghe thấy lời của Triệu thành chủ, Diệp Quân sửng sốt.
Sắc mặt Triệu thành chủ lạnh như băng: “Phải”.
Diệp Quân lập tức nói: “Chuyện ta làm một mình ta gánh, sao bọn họ lại đi tìm ông nội ta? Thế chẳng phải là quá đáng lắm sao? Ông nói với bọn họ, bảo bọn họ đến tìm ta là được”.
Triệu thành chủ lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Người là do ông nội của ngươi giết đương nhiên là phải tìm ông nội ngươi rồi, ngươi chỉ là vật đính kèm thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Nghe thấy ông nói thế, ta chợt thấy hơi chờ mong nền văn minh Sâm Lâm trở lại rồi đấy”.
Triệu thành chủ nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Diệp Quân cười nói: “Không có ý gì cả, bây giờ có thể nói về vòng tay thời gian này rồi.”
Hắn vẫn thấy khá tò mò với vòng tay thời gian này.
Nghe thấy Diệp Quân nhắc đến vòng tay thời gian, sắc mặt Triệu thành chủ lại trở nên khó coi, ông ta nhìn thoáng qua Nhị Nha đang liếm kẹo hồ lô, ép bản thân kìm nén lửa giận trong lòng, sau đó nói: “Đó là một thần vật siêu cấp mà nền văn minh Sâm Lâm để lại nơi này, bên trong chứa đựng sức mạnh thời gian, có thể tăng tốc độ thời gian trôi đi của một khu vực”.
Diệp Quân chợt hỏi: “Có thể đảo ngược thời gian không?”
Triệu thành chủ cau mày: “Thời gian có thể đảo ngược à? Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Đảo ngược thời gian.
Diệp Quân không quan tâm đến Triệu thành chủ, trực giác nói với hắn rằng thời gian có thể đảo ngược.
Lúc này, Triệu thành chủ chợt nói: “Có thể trả vòng tay thời gian đó lại cho ta không?”
Diệp Quân nhìn thoáng qua Triệu thành chủ, sau đó nói: “Ông có thể hỏi Tiểu Bạch”.
Lúc này, Tiểu Bạch lấy một cây búa ra, nhìn Triệu thành chủ bằng ánh mắt giận dữ.
Thấy thế, khuôn mặt Triệu thành chủ nhăn nhó.
Diệp Quân chợt nói: “Triệu thành chủ, ông đi đi, bây giờ thành Đạo Cổ này là của ta”.
Triệu thành chủ giận dữ: “Các ngươi là cướp hay sao hả?”