Thần Kỳ bỗng nói: “Diệp công tử, ta dẫn ngài đến một nơi”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Nơi nào?”
Thần Kỳ cười nói: “Đi theo ta”.
Advertisement
Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.
Diệp Quân đi theo.
Advertisement
Không lâu sau, Thần Kỳ dẫn Diệp Quân đến một dãy núi.
Trên đường đi, Diệp Quân hỏi: “Thần Kỳ cô nương, cô muốn dẫn ta đi đâu?”
Thần Kỳ cười nói: “Sắp đến rồi”.
Diệp Quân bỗng nói: “Thần Kỳ cô nương rất quen thuộc nơi này nhỉ?”
Thần Kỳ chớp mắt: “Vẫn ổn”.
Diệp Quân nhìn Thần Kỳ, khẽ cười không nói gì.
Diệp Quân không ngốc, Thần Kỳ cô nương trước mặt này trông không giống một người bị mắc kẹt, hơn nữa kể từ khi gặp nhau đến nay, hắn thấy Thần Kỳ cô nương này cực kỳ bình tĩnh và thong dong, ngay cả khi đối mặt với những người của nền văn minh Sâm Lâm, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, không hề kinh sợ.
Vẻ tự tin này toát ra từ trong xương cốt.
Nhưng hắn không vạch trần vì hiện giờ Thần Kỳ cô nương này không có ý đối địch với hắn.
Chẳng mấy chốc, Thần Kỳ dẫn Diệp Quân đến chỗ sâu trong một hẻm núi, Thần Kỳ dừng lại, cô ấy chỉ về phía xa, Diệp Quân nhìn theo hướng cô ấy chỉ, cách đó cả trăm trượng có một cây cổ thụ khô héo.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đây là?”
Thần Kỳ cười nói: “Có biết nền văn minh Sâm Lâm đến như thế nào không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Sẽ không phải là vì cây cổ thụ này chứ?”
Thần Kỳ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Cây cổ thụ?”
Thần Kỳ nhìn cây cổ thụ, khẽ nói: “Đây không phải là cây bình thường, tên là Đạo Cổ Thụ, lúc đầu nền văn minh Sâm Lâm chẳng qua chỉ là một nền văn minh nhỏ, cho đến một ngày họ phát hiện ra cây cổ thụ này, sau đó đã đạt được phương pháp tu luyện tối cao vô thượng từ cây cổ thụ này… Sau đó họ bắt đầu nhanh chóng vực dậy”.
Diệp Quân nhìn cái cây khô đó, nhíu mày: “Nhờ vào cây này hả?”
Thần Kỳ gật đầu: “Chính nhờ Đạo Cổ Thụ này mà nền văn minh Sâm Lâm trở nên mạnh mẽ hơn, phương pháp tu luyện của nền văn minh Sâm Lâm và kỹ thuật bí ẩn mà họ nắm giữ đều đến từ Đạo Cổ Thụ này…”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Họ không đem theo cây này đi sao?”