Diệp Quân hơi bất ngờ: “Cô hiểu động tác tay của nó sao?”
Thần Kỳ lắc đầu: “Nhìn không hiểu, nhưng ta biết nó đang khen ta”.
Advertisement
Tiểu Bạch: “…”
Diệp Quân: “…”
Đạo Cổ Thụ không tỏ thái độ thù địch nữa, nhưng cũng không nói gì.
Advertisement
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Nói xong hắn kéo Tiểu Bạch rời đi.
Thần Kỳ nhìn Đạo Cổ Thụ, cười nói: “Vết thương của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn nhỉ? Ở thế gian này, ngoại trừ Tiểu Bạch linh tổ, còn ai có thể giúp ngươi nữa? Vậy mà còn tỏ thái độ với bọn họ, ngươi đúng là hai mặt!”
Nói xong cô ấy xoay người rời đi.
Đạo Cổ Thụ nói: “Hai mặt là ý gì?”
Thần Kỳ chớp mắt nói: “Ý là rất thông minh”.
Nói xong, cô ấy lập tức bỏ chạy.
Lúc này, Đạo Cổ Thụ Linh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Tiểu Bạch, cô ấy dần hiện thành một cô gái.
Cô gái mặc váy màu xanh lá, tóc dài màu lam đậm, ánh mắt không có một tia cảm xúc, giống như một khối băng ngàn năm.
Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ Linh, không nói gì.
Đạo Cổ Thụ Linh nói: “Ngươi muốn biết chuyện gì?”
Diệp Quân nói: “Ta nghe Thần Kỳ cô nương nói, nền văn minh Sâm Lâm trở nên mạnh hơn là nhờ cô?”
Đạo Cổ Thụ Linh đáp: “Đúng vậy”.
Diệp Quân nói: “Vậy cô không phải người của văn minh Sâm Lâm ư?”
Đạo Cổ Thụ Linh đáp: “Không phải”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Vậy cô đến từ đâu?”
Đạo Cổ Thụ Linh nhìn Diệp Quân, nói: “Kỷ nguyên Quy Nhân”.
Diệp Quân nhíu mày: “Chưa nghe bao giờ”.
Thần Kỳ bên cạnh nói: “Nền văn minh Quy Nhân”.
Đạo Cổ Thụ Linh nhìn Thần Kỳ, không nói gì.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Thần Kỳ cô nương biết sao?”
Thần Kỳ cười nói: “Nền văn minh Quy Nhân là nền văn minh vũ trụ trước văn minh Thần Tri, về sau hình như đã bị Vũ Trụ Kiếp hủy hoại, nhưng ta cũng không biết có đúng hay không”.