Đạo Cổ Thụ trầm mặc một lúc rồi nói: “Ta không biết”.
Thần Kỳ hơi bất ngờ: “Sao lại nói vậy?”
Đạo Cổ Thụ nói: “Ta không biết nhát kiếm lúc nãy của bà ta chỉ là tùy ý hay đã sử dụng hết sức… Nói một cách đơn giản, ta không biết giới hạn của bà ta ở đâu, vì vậy không thể đánh giá chính xác. Nhưng có thể chắc chắn sức mạnh của nhát kiếm đó đã vượt qua văn minh cấp ba, bởi vì nền văn minh Quy Nhân đã đạt đến nền văn minh cấp ba”.
Advertisement
Nói đến đây, cô ấy nhìn Diệp Quân.
Rõ ràng là muốn biết nhát kiếm kia là tùy ý hay đã dùng hết sức.
Thần Kỳ cũng nhìn Diệp Quân, cô ấy cũng tò mò thực lực của chủ nhân thanh kiếm.
Advertisement
Diệp Quân nói: “Ta cũng không biết bà ấy mạnh đến mức nào, ta chỉ biết bà ấy chưa bao giờ tung ra nhát kiếm thứ hai”.
Đạo Cổ Thụ nói: “Ta có thể gặp người đó không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Bây giờ e là không được”.
Đạo Cổ Thụ hơi thất vọng.
Diệp Quân nói: “Nền văn minh Sâm Lâm thuộc văn minh cấp mấy?”
Nghe đến văn minh Sâm Lâm, vẻ mặt của Đạo Cổ Thụ trở nên lạnh lùng.
Thấy vậy, Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô từng xảy ra chuyện không vui với bọn họ sao?”
Đạo Cổ Thụ trầm mặc một lúc rồi nói: “Sau khi nền văn minh Quy Nhân bọn ta bị hủy diệt, vì một số lý do đặc biệt ta đã trốn thoát được. Sau đó ta lưu lạc trong vũ trụ hàng chục triệu năm, cuối cùng đến một khu vực xa xôi, sau đó gặp người ở đó, ta thấy người ở đó rất tốt nên đã truyền võ đạo lại cho y, dưới sự giúp đỡ của ta, y mạnh lên nhanh chóng, sau đó vực dậy cả văn minh vũ trụ này…”
Diệp Quân nói: “Sau đó y đã phản bội cô à?”
Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Dã tâm và tham vọng của con người là vô hạn, sau đó y đã lợi dụng lòng tin của ta, đánh lén ta, hấp thụ hết linh lực của ta…”
Thần Kỳ nói: “Sao y không giết ngươi?”
Đạo Cổ Thụ lạnh lùng nói: “Y rất muốn làm vậy, nhưng y không ngờ ta còn một cách giữ mạng đặc biệt, chính cách này đã giúp ta thoát khỏi sự hủy diệt của văn minh Thiên Hành… Nhưng ta cũng bị thương nặng, hoàn toàn hôn mê, cho đến bây giờ, mới được vị linh tổ này hồi phục…”
Nói đến đây, cô ấy nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Quân: “Cảm ơn!”
Tiểu Bạch vẫy móng vuốt, nó vẫn không có cảm tình với Đạo Cổ Thụ vì lúc đầu đối phương đã tấn công Diệp Quân.
Diệp Quân nói: “Bây giờ bọn họ sắp quay về rồi”.
Đạo Cổ Thụ nhíu mày: “Sắp quay về rồi sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Đạo Cổ Thụ nhìn Diệp Quân: “Người lúc nãy chém ta là gì của ngươi?”
Diệp Quân đáp: “Cô cô của ta”.
Đạo Cổ Thụ nói: “Ta kiến nghị, nếu bọn họ muốn nhắm vào ngươi, ngươi cứ gọi cô cô của ngươi là được”.