Thấy vậy, hư ảnh hơi sốt ruột: “Chủ tử, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Hơn nữa người chỉ có thể dựa vào bánh xe thời gian mới có thể đạt tới mười phần thần tính… Đây là cơ hội tốt nhất của người, nếu bỏ lỡ cơ hội này, người sẽ phải hối tiếc”.
Lúc này, Thần Kỳ đột nhiên mở mắt, cô ấy nhìn Diệp Quân phía xa, tay phải siết chặt lại.
Thấy vậy hư ảnh vô cùng vui mừng, nhưng lúc này, Thần Kỳ buông lỏng tay phải ra, cười nói: “Phải nói rằng, vừa nãy ta hơi bối rối”.
Tiểu Ái nhìn Thần Kỳ: “Xem ra cô nương đã có quyết định rồi”.
Advertisement
Thần Kỳ khẽ gật đầu: “Ta vẫn hy vọng có thể làm bạn với Diệp công tử”.
“Tại sao?”
Hư ảnh sau lưng Thần Kỳ tỏ vẻ khó tin: “Chủ tử, sao người lại chọn như vậy? Người…”
Advertisement
Thần Kỳ cười nói: “Có lẽ là vì Diệp công tử rất tốt, cũng có thể là vì bọn ta đều đến từ hệ Ngân Hà… Ha ha…”
Hư ảnh định nói nhưng Thần Kỳ đã liếc xéo.
Hư ảnh không dám nói nữa.
Thần Kỳ nhìn Diệp Quân vẫn đang chiến đấu phía xa, cười nói: “Cô nương, cô có nghĩ rằng ta sẽ hối hận vì sự lựa chọn của mình hay không?”
Tiểu Ái bình tĩnh nói: “Cô nương có thể nói cho ta biết vì sao lại chọn vậy không?”
Thần kỳ cười nói: “Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Diệp công tử thật sự là người tốt. Thứ hai, ta thấy cô cô phía sau hắn rất mạnh”.
Tiểu Ái gật đầu: “Nhưng cô nương không biết cô cô của chủ tử mạnh đến mức độ sao, vì vậy hơi lo lắng, đúng không?”
Thần Kỳ gật đầu: “Đúng vậy”.
Tiểu Ái nói: “Ta cũng không thể nói cho cô nương biết cô cô của chủ tử mạnh đến mức nào”.
Thần Kỳ nhíu mày.
Tiểu Ái nói tiếp: “Nhưng ta có thể nói cho cô nương biết, nếu cô cô của chủ tử ra tay… thì có thể hủy diệt nền văn minh Sâm Lâm bằng một nhát kiếm”.
Thần Kỳ sững sờ.
Hư ảnh phía sau Thần Kỳ tức giận nói: “Ngươi đang chém gió à? Ngươi…”
Tiểu Ái lấy ra một món thần vật, bóp cò về phía hư ảnh.
Bùm!
Một tia lửa đánh bay hư ảnh ra xa ngàn trượng.
“Ngươi…”
Sau khi dừng lại, hư ảnh hơi kinh ngạc: “Đó là thứ gì vậy?
Tiểu Ái liếc nhìn hư ảnh: “Khi chủ nhân của ta đang nói chuyện, ta không bao giờ cắt ngang”.
Hư ảnh: “…”
Thần Kỳ nhìn hư ảnh, cười nói: “Ta không quản nổi gã”.