Một bộ váy trắng, tóc dài buông xoã, tao nhã xinh đẹp.
Thấy người phụ nữ váy trắng xuất hiện, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, vì hắn không gọi bà ấy nên không ngờ bà ấy sẽ xuất hiện.
Thần Kỳ ở bên cạnh tò mò quan sát người đàn ông áo xanh và người phụ nữ váy trắng vừa xuất hiện, trong mắt cô ấy tràn đầy sự nghi ngờ, vì cô ấy hoàn toàn không cảm nhận được hai người.
Hai người này đứng trước mặt cô ấy, nhưng lại như không tồn tại.
Advertisement
Dần dần, sắc mặt Thần Kỳ trở nên nặng nề.
Nhị Nha nhìn người phụ nữ váy trắng, cô bé liếm kẹo hồ lô rồi ôm Tiểu Bạch đi đến gần người đàn ông áo xanh.
Sau khi người phụ nữ váy trắng xuất hiện, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Cô cô”.
Advertisement
Cô gái váy trắng gật đầu, đang định lên tiếng thì Nguyên tổ ở phía xa chợt cất lời: “Hai người xông lên cùng một lúc đi!”
Xông lên cùng một lúc!
Diệp Quân: “…”
Nguyên tổ chắp hai tay sau lưng, nét mặt bình tĩnh, trong mắt không có chút dao động.
Ông ta cũng không cảm nhận được sự xuất hiện của hai người trước mặt, ông ta hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không thèm quan tâm.
Tự tin!
Ông ta có sự tự tin của thực lực này.
Cao thủ mười phần thần tính không thể nói là vô địch, nhưng chắc chắn có thể tung hoành trong vũ trụ rộng lớn, hơn nữa thực lực của ông ta còn vượt xa cao thủ mười phần thần tính bình thường.
“Ha ha!”
Người đàn ông áo xanh đột nhiên cười to.
Nguyên tổ nhìn về phía ông ấy, giơ tay phẩy vạt áo: “Buồn cười lắm à?”
Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Trông ta không giống cao thủ à?”
Nguyên tổ nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh: “Có Độc Khai Nhất Đạo không?”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu.
Nguyên tổ lại nhìn về phía người phụ nữ váy trắng: “Còn cô thì sao?”
Người phụ nữ cũng lắc đầu.
Nguyên tổ cười khẽ: “Vậy các người có khác gì hai kẻ vô dụng không?”
Diệp Quân: “…”
Người đàn ông áo xanh cười to, đang định cất lời thì người phụ nữ váy trắng đột nhiên chắp ngón tay lại đè xuống.
Oanh!
Nguyên tổ còn chưa kịp phản ứng đã lập tức quỳ xuống.