Minh Quân lại lặng thinh, ông ta không biết Diệp Quân có thích được nịnh hót hay không, dù sao cứ nịnh trước rồi tính.
Diệp Quân cười nói: “Từ sau khi ra khỏi nơi đó, tổ tiên nền văn minh các ông đã cấm các ông đi vào đó, chắc là ông ta đã gặp phải thứ gì đáng sợ trong đó, nếu không ông ta không thể từ bỏ một di tích văn minh, đúng chứ?”
Advertisement
Minh Quân gật đầu: “Ừ”.
Nói đến đây, ông ta do dự, sau đó nói: “Thế nên nếu cậu Diệp muốn đi, tốt nhất nên dẫn theo một… một người thân”.
Advertisement
Thần Kỳ cười nói: “Ông không cần phải lấp lửng như vậy, ý ông là muốn Diệp công tử dẫn theo cô cô hoặc ông nội của ngài ấy đi, đúng chứ?”
Minh Quân nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Ông ta không biết nhiều về tính cách của Diệp Quân nên lúc nói chuyện cũng hơi cẩn thận một chút.
Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Nếu dẫn theo cô cô và ông nội ngươi đi, dĩ nhiên không thành vấn đề…”
Diệp Quân bỗng nói: “Ta lại có một ý tưởng mới”.
Mọi người nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn Minh Quân, cười nói: “Người biết đến di tích văn minh đó không nhiều nhỉ?”
Minh Quân gật đầu: “Không nhiều, lúc đầu sau khi bọn ta phát hiện ra đã dùng trận pháp để giấu nó đi”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta quyết định công bố di tích văn minh này với bên ngoài”.
Ba người đều sửng sốt, Thần Kỳ trầm giọng nói: “Ngài muốn chuyển dời sự chú ý của một vài vũ trụ văn minh ở bên ngoài”.
Diệp Quân gật đầu: “Vì Việt Cổ Thị mà tọa độ hiện giờ của vũ trụ Quan Huyên đã bị bại lộ, trong tương lai không xa chắc sẽ có một số nền văn minh vũ trụ khác sẽ đến quấy rầy. Mà bây giờ thứ bọn ta thiếu nhất chính là thời gian, thế nên ta quyết định công bố di tích văn minh này ra để các nền văn minh vũ trụ khác đi thăm dò di tích văn minh này… Ờ, phải nói cho bên ngoài biết, đây là một di tích văn minh vũ trụ cấp năm…”
“Không được!”
Minh Quân ở một bên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, nếu ngươi nói là di tích văn minh vũ trụ cấp năm thì các nền văn minh khác cũng không dám đến thăm dò. Nền văn minh vũ trụ ở cấp bậc này quá mức khủng khiếp, hơn nữa hiện giờ hình như cũng chỉ có một nền văn minh vũ trụ Thiên hành là cấp năm… Tóm lại, nền văn minh vũ trụ cấp năm quá mức đáng sợ, nhiều người đều sẽ cảm thấy e sợ, muốn trốn cũng không kịp, chứ đừng nói là chủ động đi thăm dò”.
Đạo Cổ Thụ ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu: “Một nền văn minh vũ trụ cấp năm là sự tồn tại hệt như vị thần trong vũ trụ, đừng nói các nền văn minh vũ trụ khác có tin hay không, cho dù họ tin thì cũng không dám đến thăm dò, vì nền văn minh vũ trụ thế này đã vượt qua nhận thức của phần lớn nền văn minh vũ trụ rồi, bọn họ không dám tiếp xúc nền văn minh vũ trụ này. Thế nên, đề nghị của ta là nói nền văn minh vũ trụ cấp bốn là được”.
Minh Quân gật đầu: “Mặc dù nền văn minh cấp bốn cũng đáng sợ nhưng không đáng sợ bằng nền văn minh vũ trụ cấp năm”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Là ta suy nghĩ không chu đáo”.
Thần Kỳ ở một bên nói: “Không phải ngài suy nghĩ không toàn vẹn, mà là trong lòng ngài nền văn minh vũ trụ cấp năm cũng không đáng sợ như thế, đúng chứ?”
Minh Quân nhìn Diệp Quân, mặc dù ông ta không biết người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo xanh thuộc nền văn minh cấp mấy, nhưng có thể chắc chắn là hơn cấp ba.