Một luồng sáng lạnh bao phủ cổng đá, sau một hồi không có động tĩnh, một sức mạnh đáng sợ lao ra từ trong cánh cổng đó.
Bụp!
Cô gái áo giáp bỗng chốc lùi về sau cả ngàn trượng.
Advertisement
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, hắn quay đầu nhìn về phía cánh cổng, những phù văn bí ẩn phía trên cánh cổng kia toát ra uy lực đáng sợ hệt như đang dần sống lại.
Khủng khiếp thật.
Sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng.
Advertisement
Đại Tôn cũng nhíu mày, lúc hắn ta nhìn mấy phù văn bí ẩn đó cũng rơi vào trầm tư.
Lúc này cô gái áo giáp ở đằng xa lại bước đến, lần này cô ta không ra tay nữa mà đánh giá mấy phù văn bí ẩn trên cánh cổng đó.
Diệp Quân nhìn mọi người, sau đó dẫn Nhất Niệm lẳng lặng đứng ở một bên.
Thật ra muốn phá được cánh cổng này không phải là chuyện quá khó với hắn, dù sao trong tay hắn cũng có kiếm Thanh Huyên, nhưng lúc này tất nhiên hắn sẽ không làm chuyện này.
Không thể dễ dàng để lộ kiếm Thanh Huyên ra trước mặt người khác.
Cảnh giới của mình thấp, nếu còn nắm giữ bảo vật trong tay, chắc chắn sẽ mang đến tai họa. Mặc dù hắn không sợ tai họa nhưng tiền đề là phải dựa vào cha, nếu chỉ có một mình hắn thì hắn là ai trong vũ trụ bao la này chứ?
Không phải là ngông cuồng tự đại, mà bây giờ hắn biết rõ thực lực của bản thân.
Chủ động tránh một vài tai họa.
Ngay lúc này Đại Tôn bỗng nói: “Mấy phù văn này là một trận pháp, muốn phá được nó chỉ có thể giải trừ phong ấn của trận pháp này”.
Nói xong, hắn ta ngừng lại, sau đó nhìn cô gái áo giáp: “Cô nương, chúng ta phải hợp sức lại”.
Cô gái áo giáp nhìn mấy phù văn đó một hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu.
Đại Tôn mỉm cười, sau đó siết chặt một tấm lệnh bài.
Cô gái áo giáp cũng lấy một hòn đá bí ẩn ra.
Ngay khi Diệp Quân còn cảm thấy khó hiểu, thời không trên đầu mọi người bỗng chấn động dữ dội, sau đó hai thời không đột nhiên tách lìa, hai bên xuất hiện hai cánh cửa thời không, sau đó vài ông lão chậm rãi bước ra từ bên trong hai cánh cửa thời không.
Người bên trái là một cô gái áo bào trắng, cô gái mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài xõa ngang vai, trên trán còn quấn một chiếc khăn lụa trắng như tuyết, tay phải ôm một cuốn sách khá dày.
Phía sau cô ta còn có mười mấy ông lão mặc đồ đen đi theo.
Khi cô gái áo bào trắng xuất hiện, cô gái áo giáp biến sắc, trong mắt còn lộ vẻ kinh ngạc, cô ta cũng không ngờ cô gái áo bào trắng trước mắt này lại đến, không dám nghĩ nhiều, cô ta vội cúi người chào cô gái áo bào trắng: “Thuộc hạ Cố Tú chào học sĩ tối thượng”.