Kẻ mạnh thì mình đánh không lại nên chỉ đành tìm mấy người yếu để bắt nạt.
Gã ta không cảm thấy làm thế có gì sai, lẽ nào mình đánh không lại kẻ mạnh mà còn phải tìm kẻ mạnh để đánh à?
Advertisement
Thế chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?
Đại Tôn ở một bên nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm, trong mắt lộ ra vẻ thích thú.
Hắn ta cũng rất vui khi nhìn thấy những người ở tầng cấp này tàn sát lẫn nhau.
Advertisement
Cô gái áo bào trắng nhìn Diệp Quân, cũng không có ý lên tiếng ngăn lại, ngược lại ánh mắt cô ta hiện lên vẻ tò mò và đợi mong.
Thấy Diệp Quân không động đậy, người đàn ông mang đao nheo mắt: “Ngươi không đi, ta đánh chết ngươi”.
Diệp Quân nhìn người đàn ông mang đao, đang định lên tiếng thì lúc này Nhất Niệm bỗng bước đến quan tài máu đó.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt, sau đó hắn lập tức kéo Nhất Niệm lại, trầm giọng nói: “Cô làm gì thế?”
Nơi này khắp nơi đều tràn ngập vẻ kỳ quái, cho dù là pho tượng tay cầm đao hay là chín quan tài máu đó, chắc chắn đều không tầm thường. Dù có kiếm Thanh Huyên bảo vệ mình, hắn cũng cảm thấy nguy hiểm, cứ như vậy đi qua, có khả năng bị đánh một trận.
Nhất Niệm mỉm cười nhưng không nói gì, mà kéo Diệp Quân đi đến chín quan tài máu đó.
Thấy thế, Diệp Quân do dự, sau đó dùng huyền khí truyền âm: “Nhất Niệm, có phải cô biết gì đó không?”
Nhất Niệm không nói gì, chỉ kéo hắn đi về phía quan tài máu ở phía xa.
Thấy Nhất Niệm không nói gì, Diệp Quân cảm thấy hơi bất lực nhưng hắn cũng không từ chối, để mặc Nhất Niệm kéo hắn đến đó.
Lúc sắp đến gần bức tượng, Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, lát nữa nếu bức tượng đó ra tay với bọn ta, mong ngươi ra tay đỡ nhé”.
Tiểu Tháp hơi bất mãn: “Tại sao chứ?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vì ngươi là Tháp gia của ta”.
Tiểu Tháp nói: “Lúc có chuyện thì ta là gia, lúc không có việc thì ta là tháp, đúng không?”
Diệp Quân: “…”
Trong lúc nói chuyện với Tháp gia, Diệp Quân và Nhất Niệm đã đến trước bức tượng, Diệp Quân cũng âm thầm có đề phòng, đồng thời kiếm Thanh Huyên trong Tiểu Tháp khẽ rung lên, chỉ cần hơi có động tĩnh khác thường, hắn sẽ lập tức rút kiếm ra.
Đại Tôn, người đàn ông mang dao và những người khác ở đằng xa đang nhìn bức tượng trước mặt hai người Diệp Quân, họ cũng đang đề phòng, chỉ cần có điều gì bất thường, họ sẽ ra tay hoặc chạy trốn.
Đối mặt với một nền văn minh vũ trụ cấp bốn, họ cũng không dám sơ suất và khinh thường.
Khi Nhất Niệm kéo Diệp Quân đến trước bức tượng đó, bức tượng không có động tĩnh gì, Nhất Niệm cũng không dừng lại, tiếp tục kéo Diệp Quân bước đến chỗ chín quan tài máu.