Người đàn ông đeo đao bỗng lập cập bước tới trước: “Tiền bối, vãn bối cũng muốn giao dịch!"
Người bí ẩn chỉ lắc đầu: “Ngươi không có tư cách”.
Mọi người: “...”
Người đàn ông giận dữ vung tay chỉ Diệp Quân: “Cảnh giới thấp như hắn mà cũng có thế giao dịch, vì sao vãn bối lại không thể?"
Advertisement
Rõ ràng là không phục.
Người bí ẩn chỉ liếc nhìn Diệp Quân một cái, không trả lời gì mà biến mất.
Tất cả mọi người trong tinh không đều nhìn Diệp Quân.
Advertisement
Người đàn ông mang đao không hề che giấu sự thù địch trong mắt.
Diệp Quân im lặng.
Hắn biết rõ tất cả mọi người đều đang tò mò hắn đã lấy được gì từ người bí ẩn kia, thậm chí còn đang nghĩ làm cách nào để cướp lấy.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cung kính hành lễ với người bí ẩn đã biến mất phía xa: “Tạm biệt sư phụ”.
Sư phụ?
Nghe hắn nói thế, mọi người đều thoáng sửng sốt.
Người này nhận người bí ẩn kia làm sư phụ?
Cái quái gì vậy?
Đại Tông cau mày, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.
Cô gái mặc áo bào trắng cũng nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt tò mò.
Sắc mặt người đàn ông mang đao thì vô cùng khó coi.
Diệp Quân không nói gì mà kéo Nhất Niệm xoay người rời đi, lúc này cửa đá đã mở, Diệp Quân nhanh chóng dẫn theo Nhất Niệm biến mất ở cách đó không xa.
Sau đó Đại Tôn cũng dẫn theo mọi người sau lưng mình rời đi.
Cô gái mặc áo bào trắng nhìn những quan tài máu kia, sau đó cũng dẫn mọi người rời đi.
Người đàn ông mang đao đứng im tại chỗ một lúc, sau đó gã ta cũng nhìn những quan tài máu ở phía xa, trong mắt có ánh sáng lạnh loé lên, sau đó gã ta xoay người rời đi.
Tinh không này nhanh chóng yên lặng trở lại.
Bên ngoài.
Trong một đám mây nào đó.
Đại Tôn im lặng nhìn chân trời phía xa.
Ông lão tóc bạc bên cạnh hắn ta trầm giọng nói: “Thiếu chủ, chắc chắn quan tài máu kia không phải thứ tầm thường, chúng ta có cần?”
Đại Tôn im lặng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
Ông lão tóc bạc thắc mắc: “Vì sao?”
Đại Tôn nhìn khe rách sâu bị kiếm quang chém ra, cười nói: “Khải Lão, ông cảm thấy thiếu niên kia có phải người bình thường không?”