Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, cười nói: “Muội có ước mơ gì không?”
Nhất Niệm ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu.
Diệp Quân sửng sốt: “Không có à?”
Nhất Niệm gật đầu: “Ừ”.
Advertisement
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Công việc”.
Diệp Quân nói: “Sau khi làm xong công việc thì sao?”
Advertisement
Nhất Niệm nói: “Chơi đu quay”.
Diệp Quân sửng sốt.
Nhất Niệm bỗng nhìn kẹo hồ lô trong tay mình, sau đó nói: “Ăn kẹo hồ lô”.
Diệp Quân lắc đầu, khẽ cười.
Nhất Niệm nhìn Diệp Quân: “Huynh thì sao?”
Diệp Quân cười nói: “Vượt qua những người lớn trong nhà ta”.
Nhất Niệm nói: “Thời không trong người huynh là do người lớn trong nhà huynh tạo ra sao?”
Diệp Quân nói: “Cô cô của ta tạo ra”.
Nhất Niệm quay sang nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Cô cô của huynh rất mạnh”.
Diệp Quân bật cười nói: “Vậy sao?”
Nhất Niệm khẽ gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nhất Niệm, muội đã giấu đi thực lực của mình, đúng không?”
Nhất Niệm nằm xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn tinh không vũ trụ, khẽ nói: “Ta không giỏi đánh nhau”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy sau này muội có thể học thêm nhiều một chút, vì vũ trụ này rất nguy hiểm”.
Nhất Niệm bỗng nói: “Hay là sau này huynh đi làm công ăn lương với ta nhé?”
Diệp Quân sửng sốt.
Nhất Niệm mỉm cười nói: “Được không?”
Diệp Quân đùa: “Được thôi”.
Nhất Niệm rất vui: “Thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó ta có thể đi thử cùng với muội, dù sao cũng đều là người khác làm việc cho ta, ta chưa từng làm việc cho người khác bao giờ”.
Nhất Niệm cười nói: “Ừ, đến lúc đó huynh nấu cơm cho ta”.