Thái A Thiên liếc nhìn hai người Tu La Thiên và Huyền Sắc, cười khẩy một tiếng rồi cũng rời đi.
Ông ta đương nhiên là có hứng thú với hai món báu vật kia, nhưng hứng thú với vị công tử họ Diệp lại càng lớn hơn.
Thanh niên này đúng là không đơn giản tẹo này!
Nhóm Thái A Thiên và học sĩ tối thượng đi rồi, Tu La Tịnh mới chầm chậm cất giọng nói với Huyền Sắc: “Ngươi hẳn cũng hiểu rõ, thanh niên kia cố tình đưa ra hai món thần vật này để di dời mâu thuẫn, khiến hai gia tộc chúng ta xích mích với nhau”.
Advertisement
Huyền Sắc im lặng.
Ông ta đương nhiên biết được đây là ý đồ của Diệp Quân, nhưng lại không cách nào từ chối dương mưu này.
Tu La Tịnh không nói gì nữa mà chỉ nhìn Huyền Sắc. Nếu Huyền tộc thật sự muốn chiếm làm của riêng thì tộc Tu La cũng không ngại một trận chiến.
Advertisement
Dù sao họ vẫn còn thần vệ Tu La ở đây.
Nếu thật sự tranh chấp, phần thắng của tộc Tu La vẫn lớn hơn.
Nhưng trừ khi thật sự bất đắc dĩ thì tộc Tu La cũng không muốn ra tay, thứ nhất vì đây là tranh chấp nội bộ, thứ nhì là tộc Tu La có thắng thì cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Lấy góc nhìn đại cục mà nói, tộc Tu La không muốn ra tay.
Nhưng nếu Huyền tộc thật sự muốn chiếm làm của riêng thì tộc Tu La cũng sẽ đáp trả không chút do dự, vì họ không muốn để Huyền tộc giành được món lợi uy hiếp tộc Tu La.
Sau một hồi im lặng, Huyền Sắc mới vươn tay gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện, rồi đẩy nó sang cho Tu La Tịnh.
Huyền tộc không có kiếm tu đủ mạnh, có mang về cũng vô nghĩa.
Ông ta để tâm đến quan tài máu hơn.
Chỉ nhìn thôi cũng biết đây không phải thần vật tầm thường rồi.
Tu La Tịnh liếc Huyền Sắc một cái, không nhiều lời nữa mà thu kiếm vào, nói: “Đi thôi”.
Ông ta dẫn các cường giả tộc Tu La rời đi.
Huyền Sắc đứng lại hồi lâu rồi cũng dẫn phe mình trở về.
...
Trong đám mây, Tu La Tịnh nhìn Tu La Thiên với ánh mắt thất vọng. Người sau không dám hé răng.
Một hồi sau, Tu La Tịnh phẩy tay: “Các ngươi trở về đi”.
Tu La Thiên vội vàng nghe theo.
Lại nghe Tu La Tịnh lên tiếng: “Tiểu Hàn ở lại”.
Cô gái áo đen ngoái nhìn lại, gật đầu.
Đợi Tu La Thiên và những người khác đi rồi, Tu La Tịnh quay sang nhìn cô ta.