Diệp Quân vội xua tay, đang định từ chối thì một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta có một cách có thể trấn áp ông ta, nhưng sẽ rất khó khăn”.
Tín Du vội hỏi: “Cách gì vậy?”
Huyền Lập kia cũng nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt chờ mong.
Diệp Quân nói: “Lúc trước ta sử dụng thanh kiếm kia trấn áp nó, chỉ cần trả thanh kiếm kia lại cho ta, ta sẽ có thể trấn áp nó lại lần nữa…”
Advertisement
“Ngươi nói láo!”
Lúc này, một ông lão ở cách đó không xa đột nhiên quát to.
Advertisement
Người nói chuyện chính là Tu La Tiêu – Tộc trưởng đương nhiệm của tộc Tu La.
Tu La Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ranh con, ngươi đúng là xấu xa, đã lúc này rồi mà ngươi còn chia rẽ chúng ta, thật là đáng chết”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ông không tin thì ta cũng đành chịu”.
Tu La Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân, nếu không vì kiêng dè Tín Du và tộc Thái A thì ông ta thật sự đã thẳng thừng ra tay rồi.
Mẹ kiếp!
Từ lần đầu gặp thiếu niên này, ông ta đã biết hắn không phải kẻ tốt lành gì, lòng dạ xấu xa.
Diệp Quân không thèm quan tâm đến ánh mắt chứa đựng sát khí của Tu La Tiêu, hắn lui sang một bên, hắn còn mong Huyền tộc này chết sạch ấy chứ.
Mà Huyền Lập chợt cất lời: “Có lẽ hắn đang nói thật”.
Nghe thấy lời của Huyền Lập, Tu La Tiêu kia lập tức nổi giận, ông ta nhìn chằm chằm Huyền Lập: “Người này cố ý chia rẽ quan hệ giữa hai tộc chúng ta, chẳng lẽ ông không nhìn ra à?”
Huyền Lập trầm giọng nói: “Lúc trước khi quan tài máu đó ở trong tay hắn ta đúng là đã bị trấn áp… Với thực lực của hắn ta, hắn ta hoàn toàn không có khả năng trấn áp nó, rõ ràng là nhờ thanh kiếm kia”.
Nét mặt Tu La Tiêu không chút cảm xúc, cũng không nói một lời.
Đưa kiếm cho Diệp Quân?
Mơ đi!
Huyền Lập nhìn về phía Tu La Tiêu: “Cũng đâu cần phải trả kiếm lại cho hắn ta, chỉ cần tộc Tu La lấy kiếm ra trấn áp là được mà”.
Tín Du cũng gật đầu, cô ta nhìn về phía Tu La Tiêu: “Ta biết bình thường mọi người đều tranh đấu gay gắt, nhưng đã đến giờ phút này, xin tộc Tu La chú trọng tình hình chung”.
Nếu Huyền tộc thật sự bị tiêu diệt thì cũng không phải chuyện tốt với toàn bộ nền văn minh Tu La.
Tu La Tiêu im lặng một lúc rồi nói: “Chuyện này ta không thể quyết định, phải thương lượng với cha của ta”.
Tín Du lập tức nói: “Ta sẽ nói chuyện với ông ta”.
Dứt lời, cô ta quay đầu nhìn về phía kết giới phía xa, bắt đầu dùng huyền khí truyền âm.
Không lâu sau đó, kết giới kia đột nhiên rung động, Tu La Tịnh chậm
rãi đi ra, lúc này sắc mặt lão ta hơi tái, hơi thở hỗn loạn, rõ ràng là vừa đại chiến.