Ngay lúc này một giọng nói tức giận bỗng vang lên từ đằng xa, sau đó Thái A Thiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta giơ tay lên tung cú đấm.
Advertisement
Ầm!
Hai sức mạnh cực lớn vừa tiếp xúc với nhau, làn sóng xung kích đáng sợ nổ tung, vài người có thực lực khá yếu bị chấn động văng ra xa.
Advertisement
Sau khi dừng lại, Tu La Tịnh ngẩng đầu lên nhìn Thái A Thiên trước mặt Diệp Quân, ánh mắt u ám: “Lẽ nào ông muốn cấu kết với người ngoài?”
Thái A Thiên khẽ cười: “Tịnh tộc trưởng, ông đừng đổ oan cho ta, mọi người ở đây đều có mắt đấy”.
Tu La Tịnh nhìn xung quanh, lúc này có rất nhiều người nhìn lão ta, ánh mắt đều hơi kỳ lạ.
Ngay cả vài người tộc Tu La cũng như thế.
Mọi người đều nghĩ Tu La Tịnh không muốn cứu người, bao gồm cả người tộc Tu La.
Lúc này, Diệp Quân nhìn Huyết Thi ở đằng xa, lúc này Huyết Thi đã bị một đám cường giả nền văn minh Tu La ngăn lại nhưng thực lực của Huyết Thi quá mạnh, cường giả nền văn minh Tu La xung quanh đều bị trấn áp hoàn toàn.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tịnh tộc trưởng, ông còn không cứu người nữa thì Huyền Sắc tộc trưởng không cứu được thật đấy”.
Tu La Tịnh nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay, vừa tức giận vừa ngờ vực. Trước đó thanh kiếm này không có vấn đề gì, nhưng tại sao bây giờ dường như trở thành một thanh kiếm bình thường?
Chắc chắn là do Diệp Quân giở trò.
Nghĩ đến đây, Tu La Tịnh nhìn Diệp Quân ở đằng xa, đang định lên tiếng thì Huyền Lập ở cách đó không xa bỗng nói: “Tịnh tộc trưởng, ta biết trước đó hai gia tộc chúng ta có chút bất hòa vì tranh đoạt thần vật, nhưng lúc đó chẳng phải Huyền tộc ta cũng đã trao thần kiếm cho tộc Tu La rồi đấy sao? Nếu ông vẫn chưa hả giận, ta thay mặt Huyền tộc xin lỗi ông, mong ông rộng lượng đừng chấp tiểu nhân, xin hãy giúp một tay, Huyền tộc ta rất biết ơn”.
Dứt lời, ông ta cúi người thật thấp với Tu La Tịnh.
Những người Huyền tộc khác cũng vội cúi người với Tu La Tịnh.
Mọi người đều đang nhìn lão ta.
Tu La Tịnh quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Nếu ông nghĩ kiếm có vấn đề thì đưa kiếm cho ta, để ta dùng”.
Tu La Tịnh mặc kệ Diệp Quân, chỉ khẽ cười, sau đó xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên trong tay lão ta bay thẳng đến trước mặt học sĩ tối thượng.
Tu La Tịnh nói: “Học sĩ tối thượng, kiếm này có vấn đề hay không, cô dùng thử là biết”.
Dĩ nhiên lão ta sẽ không đưa kiếm cho Diệp Quân, đùa à, đưa kiếm này cho Diệp Quân thì còn có thể lấy lại được sao?
Nhưng học sĩ tối thượng thì khác, bởi vì phẩm chất của cô ta khá tốt, chỉ cần cô ta cũng không thể sử dụng thanh kiếm này thì mọi người sẽ biết Diệp Quân đang giở trò, lão ta có thể nhân cơ hội tiêu diệt Diệp Quân.
Lúc đó, dù là tộc Thái A cũng không thể bảo vệ Diệp Quân.
Vốn dĩ lão ta có thể làm thế sớm hơn, nhưng sở dĩ lão ta không
làm thế là vì đang đợi, đợi cảm xúc giận dữ của người xung quanh lên đến đỉnh điểm.