Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 367



Chương 367

Cô gái mặc đồ xanh sững sờ, sau đó biểu cảm trở nên cực kỳ cổ quái: “Ngươi rất nghèo hả?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái mặc đồ xanh quan sát Diệp Quân, không hiểu: “Một thiên tài giống như ngươi sao có thể nghèo được cơ chứ?”

Diệp Quân nói: “Ta cũng không muốn nghèo, nhưng ta nghèo thật, có cách gì nữa đây?”

Cô gái mặc đồ xanh khẽ cong khóe miệng, cô ta liếc nhìn Diệp Quân, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân: “Chúng ta đánh lại một lần, ta cho ngươi năm mươi vạn kim tinh!”

Năm mươi vạn!

Diệp Quân hơi dao động: “Mấy người có tiền tới mức này sao?”

Cô gái mặc đồ xanh nghĩ ngợi, sau đó nói: “Có thể là do ngươi quá nghèo hay không?”

Diệp Quân ngẩn ra.

Cô gái mặc đồ xanh cười nói: “Đánh không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đánh!”

Hắn vừa mới dứt lời, không gian xung quanh đột nhiên nứt ra, một giây sau, hàng chục tia sáng sắc lạnh chém thẳng về phía hắn!

Tốc độ cũng cực kỳ nhanh!

Có điều trong mắt Diệp Quân, tốc độ này chỉ có thể nói là quá tầm thường!

Ánh sáng sắc lạnh vừa mới xuất hiện, kiếm của Diệp Quân đã kề sát giữa hai chân mày của cô gái mặc đồ xanh vừa định lùi ra sau!

Tất cả tia sáng sắc lạnh dừng lại giữa khoảng không ngay chính khoảnh khắc này!

Cô gái mặc đồ xanh nhìn Diệp Quân một lát, sau đó cười khổ nói: “Tốc độ nhanh thật!”

Diệp Quân thu kiếm lại, nhìn cô gái vừa thua một cách dễ dàng, không nói gì.

Cô gái mặc đồ xanh mở lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân.

Bên trong vừa vặn có năm mươi vạn kim tinh!

Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, sau đó nói: “Cảm ơn cô nương!”

Nói xong, hắn quay người đi về phía tầng tám!

Cô gái mặc đồ xanh đột nhiên nói: “Nên xưng hô với ngươi thế nào đây?”

Diệp Quân dừng bước, sau đó nói: “Dương Quân!”

Cô gái mặc đồ xanh nhìn Diệp Quân: “Tên thật?”

Diệp Quân lắc đầu.

Cô gái mặc đồ xanh cười nói: “Có thể nói tên thật của ngươi không?”

Diệp Quân do dự, lắc đầu.

Vẫn nên kín tiếng một chút thì hơn!

Cô gái mặc đồ xanh hỏi: “Cho ngươi tiền thì sao?”

Diệp Quân khẽ cười: “Cô nương, ta không nói tên thật không phải là đang cố làm ra vẻ huyền bí, kỳ thực do ta có nỗi khổ tâm riêng, vẫn mong cô lượng thứ cho!”