Thấy Diệp Quân ngây người, Tín Du đang định nói chuyện chợt cười khẽ rồi nói: “Đùa đấy, chúng ta đi tới di tích nền văn minh Thuật Giả thôi”.
Dứt lời, cô ta xoay người biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó cũng biến mất.
Advertisement
…
Trong cửa đá của di tích nền văn minh Thuật Giả, tinh không im lặng, tám quan tài máu nằm yên dưới đất, phía trước tám quan tài có một người bí ẩn đang đứng.
Advertisement
Thân thể của người bí ẩn tựa như sương mù, hư ảo trong suốt, hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Trong tay người đó cầm một cây gậy.
Người bí ẩn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cười nói: “Lần này có khá nhiều người đến đây”.
Trong một quan tài máu sau lưng ông ta chợt có giọng nói vang lên: “Đã có tin tức về lão Cửu chưa?”
Người bí ẩn lắc đầu: “Bây giờ vẫn chưa, lúc trước từng liên lạc với tôi, nói hắn chuẩn bị nuốt chửng một vài cao thủ mười phần thần tính… Nhưng bây giờ đã trôi qua rất lâu hắn cũng không liên lạc với ta, ta đã thử liên lạc với hắn nhưng không được”.
Nói đến đây, ông ta cau mày.
Giọng nói trong quan tài máu lại vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Người bí ẩn bật cười: “Chắc chắn không thể, với thực lực của lão Cửu, trong vũ trụ này ai có thể khiến hắn bị thương được?”
Giọng nói trong quan tài máu cất lời: “Ta vẫn thấy hơi lo lắng…”
Người bí ẩn cười nói: “Lão Nhị, ngươi đừng nghĩ nhiều thế, vũ trụ tinh vực này ngay cả một vũ trụ nền văn minh cấp bốn cũng không có, nền văn minh Thiên Hành không xuất hiện, chúng ta chính là tồn tại vô địch ở vũ trụ tinh vực này”.
Người kia im lặng.
Người bí ẩn nói tiếp: “Còn về lão Cửu, đợi sau khi chúng ta rời khỏi đây, ta sẽ đích thân đi tìm hắn, có lẽ là hắn lại nghịch ngợm rồi”.
Giọng nói trong quan tài máu vang lên: “Ừm”.
Người bí ẩn lại ngẩng đầu, cười nói: “Ngày càng đông người hơn rồi”.
Người kia chợt cất lời: “Xem xét thiếu niên kiếm tu kia một lần nữa đi”.
Người bí ẩn đáp: “Vừa mới xem xét rồi”.
Người kia hỏi: “Thế nào?”
Người bí ẩn cười nói: “Người sau lưng hắn ta không tệ, nhưng ta sẽ không chết, chắc chắn”.
…
Khi Diệp Quân và Tín Du đi tới di tích nền văn minh Thuật Giả, nơi này bây giờ đã khác với trước kia, người đông nghìn nghịt.
Thấy khung cảnh trước mắt, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đông người thế?”
Tín Du cười nói: “Truyền thừa của vũ trụ
nền văn minh cấp bốn hấp dẫn đến thế, ai có thể từ chối chứ?”