Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3686: Học điện tối thượng là gì ạ?



Người thần bí gạt mọi suy nghĩ, cười khẽ một tiếng, không để ý nữa, hắn ta quay đầu nhìn xung quanh, bảy tám phần số người có mặt đều đã bị hấp thu hết.



Người thần bí từ từ nhắm mắt, hai tay nâng lên, trong nháy mắt, trong tinh không xung quanh chợt xuất hiện từng pho tượng bí ẩn…



Có tới mấy chục vạn pho tượng.



Người thần bí cười lớn: “Chư quân, thời đại của chúng ta tới rồi…”

Advertisement

Sau khi Diệp Quân đưa hai tỷ đệ kia chạy thoát, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cánh cổng đá dưới mặt quỷ kia đã từ từ đóng lại, bên trong còn có những tiếng hét thảm thiết vang lên.



Xung quanh, những người trốn thoát ra ngoài vẫn còn bàng hoàng, vẻ mặt kinh hãi.



Lúc này, cô gái chợt kéo thiếu niên quỳ xuống, run rẩy nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử…”

Advertisement





Nói rồi cô ta ấn gáy thiếu niên xuống: “Mau dập đầu”.



Thiếu niên: “…”



Lúc này, một luồng kiếm ý mềm mại từ từ đỡ hai tỷ đệ dậy.



Diệp Quân quan sát cô gái trước mắt, trong mắt cô ta còn sót lại vẻ kinh hoàng và vui mừng may mắn, nhưng cô ta vẫn cố hết sức giả vờ bình tĩnh.



Diệp Quân cười hỏi: “Cô tên gì?”



Cô gái đáp ngay: “Mục Vân Sơ, người bên cạnh này là đệ đệ của ta, Mục Vân Già”.



Diệp Quân cười: “Ngay từ đầu cô đã dẫn đệ đệ của mình đi về phía ta, ta hơi tò mò, tại sao lại như vậy?”



Cô gái do dự một chút rồi đáp: “Bởi vì ta thấy công tử rất lợi hại”.



Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười hỏi: “Sao cô nhìn ra được?”



Cô gái nói: “Hầu hết những người đi vào đều rất hào hứng, rất mong chờ, rất ít người lo lắng… Mà chỉ có công tử là vừa không háo hức, mong chờ, cũng không lo lắng, chỉ có bình tĩnh, ung dung nên ta đoán thực lực của công tử có lẽ rất mạnh, đương nhiên ta cũng không dám chắc, lúc đó ta không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể đánh cược”.



Lúc này Đại Tông và Tín Du cũng đã tới, họ cũng nghe thấy lời Mục Vân Sơ nói, trong mắt đều có vẻ hơi ngạc nhiên.



Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn không ngờ tâm tư cô gái này lại tinh tế như vậy, quan sát tỉ mỉ đến thế.







Trong mắt Tín Du cũng có vẻ kinh ngạc, cô ta quan sát cô gái rồi bảo: “Các cô ở nền văn minh nào?”







Thiếu niên Mục Vân Già hơi cảnh giác nói: “Không nói được, khi chúng ta ra ngoài gia gia đã dặn bên ngoài rất nhiều người xấu, không được nói ra gia môn của mình”.







Ba người: “…”







Mục Vân Sơ vội kéo thiếu niên sang bên cạnh rồi ngượng ngùng bảo: “Thưa ba tiền bối, tỷ đệ chúng ta đến từ một gia tộc nhỏ, gia tộc của chúng ta không được coi là một nền văn minh, cho dù nói ra ba vị tiền bối cũng chưa chắc đã nghe tới”.







Tín Du mỉm cười: “Hai người có hứng thú tới học điện tối thượng của ta học tập không?”







Mục Vân Sơ hơi khó hiểu: “Học điện tối thượng là gì ạ? Là…”



Lúc này, Mục Vân Sơ chợt đá vào sau gối thiếu niên, thiếu niên quỳ phịch



xuống đất, còn chưa phản ứng lại thì thiếu nữ đã ấn mạnh gáy hắn ta xuống: “Mau dập đầu”.