Thái A Thiên và Tín Du cũng nhúng tay vào, dưới sự sắp xếp của họ, một số người trẻ tuổi đã được đưa đến vũ trụ Quan Huyên.
Không phải do không tin tưởng Diệp Quân, chủ yếu là vì bọn họ phải lên một kế hoạch hoàn chỉnh cho sự truyền thừa của nền văn minh.
Cho dù nền văn minh Tu La thất bại trong trận chiến này thì nền văn minh của nền văn minh Tu La cũng có thể tiếp tục được truyền thừa.
Đêm này nhất định là một đêm không ngủ đối với nền văn minh Tu La.
Advertisement
Diệp Quân dẫn Nhất Niệm tới một vùng tinh không đầy sao mà bọn họ đã từng tới, bầu trời vẫn đầy sao, cảnh sắc y như cũ.
Nhưng khác với lần trước, bây giờ chỗ này vô cùng hiu quạnh, rất ít người.
Diệp Quân đưa Nhất Niệm đến ngồi trước một cây cổ thụ trong tinh không, lần này, hắn không chuẩn bị gà nướng, mà nướng nguyên cả con dê.
Advertisement
Nhất Niệm ngồi xổm bên cạnh Diệp Quân, liếm kẹo hồ lô, cặp mắt nhìn chằm chằm nguyên cả con dê đang được nướng ở phía trước, thèm thuồng chảy nước miếng.
Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân cười ha hả, hắn phát hiện, Nhất Niệm còn tham ăn hơn cả Nhị Nha và Tiểu Bạch.
Nhất Niệm khẽ nói: “Trước kia ta chưa từng ăn thức ăn ngon như vậy”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Trước kia muội đều không ăn gì sao?”
Nhất Niệm gật đầu.
Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?”
Nhất Niệm lắc đầu: “Dù sao từ ban đầu đã như vậy rồi”.
Diệp Quân hơi do dự, sau đó nói: “Nhất Niệm, cha mẹ muội đâu?”
Nhất Niệm lắc đầu lần nữa: “Không có cha mẹ”.
Diệp Quân nói: “Muội là trẻ mồ côi à?”
Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Không có cha mẹ”.
Diệp Quân sửng sốt: “Ý của muội là, từ nhỏ muội đã không có cha mẹ… ý của ta là… muội...”
Nhất Niệm cười nói: “Bọn ta khác với các huynh ở chỗ đó, người ở chỗ bọn ta không phải được sinh ra”.
Diệp Quân cau mày: “Không phải được sinh ra hả? Vậy thì đến từ đâu?”
Nhất Niệm nói: “Chui ra từ trong trái cây”.
Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ, yết hầu cuồn cuộn: “Muội nói muội chui ra từ trong trái cây hả?”
Nhất Niệm gật đầu: “Bọn ta đều chui ra từ trong trái cây, còn bọn huynh ở đây hình như chui ra từ trong bụng của người phụ nữ”.
Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Tại sao trong bụng của người phụ nữ lại có em bé? Thật sự vô cùng kỳ quái”.
Nói xong, cô ta còn sờ bụng mình.
Diệp Quân trầm mặc.
Hắn thật sự không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, vì vậy, hắn nói lảng sang chuyện khác: “Ở chỗ bọn muội không có ai kết hôn sao?”