Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3746: Đây là vực tinh vực chết.



Huyền Âm do dự, sau đó nói: “Nếu chúng đùn đẩy…”



Ác Bà lạnh lùng nói: “Chúng dám”.



Huyền Âm không nói thêm gì nữa, hơi cúi người, sau đó lặng lẽ rời đi.



Ác Bà đứng đó híp mắt lại, ánh mắt lóe lên vẻ ác độc: “Chân vũ trụ…”



Advertisement



Không biết qua bao lâu, Diệp Quân bỗng xuất hiện ở một tinh vực thời không, vừa bước ra sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên trắng bệch.



Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó vội vàng lấy một viên đan dược ra rồi uống.



Một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn mới hồi phục.

Advertisement





Diệp Quân cúi đầu nhìn cơ thể mình, trên người hắn có rất nhiều vết nứt li ti nhưng đang dần biến mất.



Thấy thế Diệp Quân nở nụ cười, bây giờ cơ thể hắn có thể mạnh được hơn một chút rồi.



Lúc này Sậu Nguyên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn xung quanh khẽ nói: “Đến rồi sao?”



Thật ra ông ta cũng không hiểu lắm về di tích bí cảnh đó.



Dù sao cũng đã qua quá lâu rồi.



Diệp Quân nói: “Tọa độ hiển thị ở đây”.



Dứt lời, hắn nhìn kĩ xung quanh, lúc này họ đang ở trong một tinh vực chưa biết tên, các tinh cầu lơ lửng nhưng không có sự sống.



Đây là vực tinh vực chết.



Diệp Quân nhìn Sậu Nguyên, Sậu Nguyên cười khổ: “Ta phải nhớ kỹ lại đã, dù sao cũng đã quá lâu rồi”.



Diệp Quân cười nói: “Không vội”.



Dứt lời, hắn gọi Nhất Niệm ra.



Sau khi ra ngoài, Nhất Niệm ai oán nhìn Diệp Quân.



Diệp Quân bật cười, sau đó ngồi xuống, lấy một con dê ra bắt đầu nướng.



Sậu Nguyên nói: “Cậu Diệp, khoan đã, tôi đi thăm dò”, dứt lời, ông ta biến thành một tia sáng, sau đó biến mất ở tận cuối tinh không đằng xa.



Nhất Niệm ngồi xuống đối diện Diệp Quân, nhìn chằm chằm con dê trong tay Diệp Quân, ánh mắt sáng rực.





Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cô nhóc này cũng tham ăn quá.







Một lúc sau, Diệp Quân đã nướng con dê đến vàng óng, hắn lấy một ít gia vị ra rắc lên đó, chốc sau là thơm phức.







Nhất Niệm khẽ liếm môi, sau đó lẳng lặng cất kẹo hồ lô vào.







Diệp Quân xé một cái đùi dê đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm nhận lấy gặm.







Diệp Quân nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành của muội đâu”.







Nhất Niệm ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, nhếch môi rồi tiếp tục ăn.







Diệp Quân khẽ cười, sau đó cũng xé một cái đùi, hắn gặm một miếng, thịt dê thơm



ngon mềm mại, rất ngon.