Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3787: Thanh kiếm đó không có phản ứng.



Vì có sự tồn tại của Tiểu Bạch nên Diệp Quân vẫn khá tò mò về Linh Tổ.



Lúc này Chu Phạn bỗng đi tới trước mặt Linh Tổ, Linh Tổ đưa bức họa đó cho cô ta, cô ta mở ra, trong tranh chỉ có một thanh kiếm, thanh kiếm này rất đơn giản, chỉ là một thanh kiếm Thủy Mặc, ngoài ra không có gì khác nữa, thậm chí không có một chữ ký.



Thấy thế, Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Đây là?”



Diệp Quân đi đến bên cạnh Chu Phạn, hắn đánh giá thanh kiếm đó, sau đó đưa tay chạm vào nó. Lúc này kiếm Thủy Mặc đó bỗng khẽ rung lên, ngay sau đó kiếm ý trong người Diệp Quân bỗng dâng lên giống như thủy triều, sau đó đi vào trong cuộn tranh.

Advertisement



Diệp Quân biến sắc, vội vàng lùi lại một bước, thế nhưng kiếm Thủy Mặc đó vẫn ép buộc hút lấy kiếm ý vô địch của hắn.



Lúc này kiếm Thanh Huyên trong người Diệp Quân bay ra, bay thẳng vào trong cuộn tranh đó.



Vèo!

Advertisement





Chỉ nghe một tiếng kiếm vang lên, cuộn tranh lập tức yên tĩnh lại, kiếm Thanh Huyên bay về lại trước mặt Diệp Quân, lúc này kiếm Thủy Mặc tỏng cuộn tranh đó đã xuất hiện vết nứt.



Thấy thế, trong mắt Chu Phạn hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô ta biết khả năng nhìn nhận của Linh Tổ nhà mình, có thể khiến nó ưa thích chắc chắn là vật siêu phàm. Cô ta cũng biết kiếm Thủy Mặc này chắc chắn không so được với thanh kiếm trong tay Diệp Quân, chỉ là cô ta không ngờ là khi hai thanh kiếm va chạm, thanh kiếm Thủy Mặc bị đánh bại ngay tức khắc.



Lẽ nào chủ nhân tạo ra thanh kiếm này thuộc vũ trụ nền văn minh cấp năm?



Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Chu Phạn giật mình, vũ trụ nền văn minh cấp năm? Hiện giờ vũ trụ nền văn minh cấp năm được biết đến duy nhất chỉ có nền văn minh Thiên Hành, mà Diệp công tử trước mặt rõ ràng không phải là người của nền văn minh Thiên Hành, ngoài nền văn minh Thiên Hành, lẽ nào còn có vũ trụ nền văn minh cấp năm khác sao?



Cô ta không dám chắc chắn.



Chu Phạn nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp và tò mò, Diệp công tử này là điều bí ẩn.



Lúc này Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên, vì hắn không ngờ kiếm Thủy Mặc trong cuộn tranh đó lại có thể ép buộc hút lấy kiếm ý vô địch của hắn.



Diệp Quân bước đến trước cuộn tranh đó, hắn nhìn thanh kiếm đó, kiếm khẽ rung lên như đang nói gì đó.



Diệp Quân nhìn Chu Phạn: “Phạn cô nương, có thể cho ta tranh này không?”



Chu Phạn mỉm cười nói: “Diệp công tử là kiếm tu, vật này rất phù hợp với Diệp công tử”.



Diệp Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn cô”.



Nói rồi hắn lấy kiếm Thanh Huyên ra ngăn cuộn tranh lại: “Ông đây không nhiều lời với ngươi, một là bây giờ nhận ra làm chủ, hai là ông đây tiêu diệt ngươi”.





Chu Phạn: “…”







Cho dù đối với người hay vật, thái độ của Diệp Quân đều giống nhau, người không đắc tội ta, ta không đắc tội người, vật này vừa xuất hiện đã công kích hắn, đương nhiên hắn sẽ không khách khí với nó….







Không đầu hàng?







Tiêu diệt thôi.







Thanh kiếm đó không có phản ứng.







Diệp Quân không hề do dự, giơ kiếm lên chém mạnh một cái, ngay lúc này cuộn tranh đó bỗng biến thành kiếm quang lao vào giữa trán Diệp Quân.



Vụt!



Thoáng chốc, thời không xung quanh bỗng xuất hiện gợn sóng và kiếm ý.



chapter content