Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nhất Niệm, muội xem cây bút này giúp ta”.
Advertisement
Nhất Niệm đang nghiên cứu thời không bí ẩn đó bỗng dừng lại, cô ta đi đến trước cây bút lông đó, cầm cây bút lên xem một hồi rồi nói: “Rác rưởi”.
Nói rồi cô ta ném sang một bên, sau đó tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn đó.
Cô ta phải nghiên cứu triệt để con đường thời gian này, sau đó biểu đạt bằng cách đơn giản, như thế chồng mình mới có thể nghe hiểu được.
Advertisement
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, muội ấy không hiểu thật hay là xem hiểu rồi lại cảm thấy là vô dụng?”
Tiểu Tháp nói: “Ngay cả thời không bí ẩn đó cô ta còn xem hiểu được thì ngươi nói xem cô ta không hiểu thứ này sao?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Xem ra phải dành thời gian đến chỗ muội ấy làm việc xem thử, ta phải xem rốt cuộc muội ấy có thể làm công việc quét dọn không”.
Tiểu Tháp nói: “Đúng là ta cũng rất tò mò, ta không tin cô ta là người làm công thôi đâu, ta mới là người làm công đây này, ta làm công cả ba đời rồi”.
Diệp Quân: “…”
Ngay lúc này Chu Phạn bỗng đi đến một bên, cô ta nhặt lá cờ lên, lá cờ chỉ lớn bằng cánh tay, có màu đỏ.
Nhặt lá cờ lên rồi đánh giá một hồi, sau đó nói: “Diệp công tử, cho ta thứ này được chứ?”
Diệp Quân nhìn Chu Phạn, sau đó cười nói: “Phạn cô nương, thế này được không, chúng ta chia đều tất cả vật phẩm ở đây, cô thấy thế nào?”
Chu Phạn lắc đầu: “Ta chỉ lấy hai món thôi là được”.
Diệp Quân muốn nói gì đó, Chu Phạn cười nói: “Đây vốn dĩ là những thứ ngươi trao đổi với vị tiền bối đó, đáng lý tất cả đều là của ngươi, ta lấy hai món đã là chiếm của hời rồi”.
Diệp Quân không nói gì, phất tay áo một cái, khoảng ba mươi món vật phẩm bị hắn thu vào trong hai chiếc nhẫn, hắn đưa một chiếc nhẫn trong đó cho Chu Phạn, cười nói: “Đã nói chia đều thì chia đều chứ, đừng từ chối”.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, sau đó lắc đầu khẽ cười: “Ta chiếm lợi nhiều quá”.
Diệp Quân cười nói: “Trước đó ta không chiếm hời của cô sao?”
Không biết Chu Phạn nghĩ đến điều gì mà mặt bỗng dưng đỏ bừng.
…
Thấy mặt Chu Phạn đỏ bừng, Diệp Quân sửng sốt, mình đã nói gì sao? Sao cô nương này lại đột nhiên trở nên ngại ngùng thế.
Hắn ngơ ngác.
Lúc này Tiểu Tháp nói: “Ngươi không chỉ kế thừa tài năng của cha ngươi mà còn thừa hưởng sự đào hoa của cha ngươi nữa”.
Diệp Quân sầm mặt: “Tháp gia, câu nói của ta có vấn đề gì sao?”