Nếu có cường giả cảnh giới Khai Đạo thật thì với thực lực hiện giờ của hắn, chắc chắn không đánh lại.
Diệp Quân trầm tư hồi lâu, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem sao”.
Dứt lời, hắn cũng dẫn Sậu Nguyên biến mất khỏi đó.
Hắn quyết định đi gặp Ác Đạo Minh này.
Advertisement
…
Ở bên ngoài.
Tả Lão dẫn dắt một đám người đánh không biết bao nhiêu hiệp với Huyền Dương, mặc dù có nhiều người nhưng họ vẫn không thể giết được Ác Đạo và Huyền Dương.
Advertisement
Không chỉ thế, Huyền Dương thế mà còn gọi năm cường giả đỉnh cấp đến, hơn nữa đều là cường giả cảnh giới Bán Bộ Khai Đạo.
Tình thế lập tức đảo ngược.
Thế nên Tả Lão phải xin chi viện.
Ngay lúc này Chu Phạn bỗng dẫn người xuất hiện, cô ta nhìn hai bên đang giao chiến, sau đó nói: “Dừng”.
Nghe Chu Phạn nói thế, Tả Lão vội bảo đám người dừng lại, sau đó lùi đến bên cạnh Chu Phạn.
Huyền Dương nhìn thấy chính chủ đã đến cũng không đánh nhau nữa, ông ta nhìn Chu Phạn, ánh mắt u ám.
Chu Phạn bình tĩnh nói: “Ác Đạo Minh?”
Huyền Dương cười mỉa: “Khá đấy, thế mà còn biết Ác Đạo Minh”.
Chu Phạn quay đầu nhìn Tả Lão bên cạnh: “Tại sao lại đánh nhau?”
Tả Lão trầm giọng nói: “Chúng không nộp tiền vào cửa, muốn cứ thế xông vào”.
Chu Phạn nhìn Huyền Dương, Huyền Dương cười nhạo: “Tại sao ta phải nộp phí vào cửa? Lẽ nào nơi này do nhà cô mở à?”
Chu Phạn bình tĩnh nói: “Nơi này là di tích bí cảnh thượng cổ, vốn dĩ có một trận pháp che mất di tích này lại, ta đã phá trận pháp này nên ai muốn đi vào cũng phải nộp tiền”.