Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3800: Hai người biết vị trí à?”



Cố Trạch cũng nổi lên hứng thú, ban đầu ông ta đã từng rung động trước thanh kiếm này.



Diệp Quân thành thật nói: “Không giấu gì hai người, kiếm này là cô cô của ta chế tạo cho ta”.



Tiểu Tháp sửa lại: “Là chế tạo cho cha ngươi”.



Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Của cha ta chẳng phải cũng là của ta sao?”

Advertisement



Tiểu Tháp: “…”



Cố Trạch lại nói: “Cô cô ngươi ở cảnh giới gì?”



Diệp Quân lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa”.

Advertisement





Cố Trạch hơi khó hiểu: “Không biết?”



Diệp Quân gật đầu: “Ta chỉ biết cô cô không tu cảnh giới thôi”.



Không tu cảnh giới!



Nghe vậy, Cố Trạch và Tù Linh nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ chấn động. Diệp Quân lấy cây bút lông kia ra hỏi: “Hai vị tiền bối, ta muốn kích hoạt lại cây bút này, hai vị có cách gì không?”



Tù Linh trầm giọng bảo: “Hai cách, thứ nhất là dùng Linh Tổ, thứ hai là hấp thu lượng lớn linh khí, nếu không có cây bút linh này, dù hấp thu linh khí cũng không được, phải hấp thu rất nhiều khí bản nguyên của thế giới, nhưng có cây bút linh này, ngươi chỉ cần hy sinh một chút Tổ Mạch là được”.



Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Cây bút linh này có lai lịch gì?”



Tù Linh đáp: “Là bút Đại Tế Sư từng dùng”.



Diệp Quân sửng sốt: “Chỉ vậy thôi?”



Tù Linh cười đáp: “Đúng thế”.



Diệp Quân trầm giọng bảo: “Đại Tế Sư của hai người… rất lợi hại”.



Tù Linh cười ha hả: “Chứ sao nữa”.



Trong giọng nói đầy tự hào.



Diệp Quân cười: “Tuy tiền bối bị vị Đại Tế Sư này trấn áp, nhưng có vẻ không hận bà ấy nhỉ?”







Tù Linh mỉm cười: “Ta bị trấn áp là vì phạm sai lầm, coi như gieo nhân nào gặt quả đấy”.







Cố Trạch chợt nói: “Tới lúc phải đi rồi”.







Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Bây giờ hai tiền bối đi đâu?”







Cố Trạch cười: “Đương nhiên là đi tìm Thủy tộc của chúng ta rồi”.







Diệp Quân: “Hai người biết vị trí à?”







Cố Trạch nói: “Biết được đại khái, nhưng cũng không chắc chắn họ có ở đó không, nếu không ở đó thì tiếp tục tìm, dù sao cũng phải về nhà”.







Tù Linh do dự một lúc rồi nói: “Bây giờ chúng ta đi khả năng sẽ không quay lại nữa, nhưng ngươi vẫn nợ ta một lời hứa…”