Cố Trạch và Tù Linh bay trên hư không, đi về nơi sâu thẳm của vũ trụ.
Tù Linh nói: “Thanh niên đó không đơn giản”.
Cố Trạch nhàn nhạt bảo: “Nói thừa. Nếu hắn đơn giản thì lão tử đã đánh chết hắn từ lâu rồi cướp sạch đồ trên người hắn nhé”.
Advertisement
Tù Linh nhìn về nơi sâu phía xa, khẽ nói: “Thực lực của chủ nhân thanh kiếm đó hơn chúng ta đấy”.
Cố Trạch khẽ gật đầu, nhìn Tù Linh hỏi: “Ngươi làm vậy là muốn tạo mối quan hệ tốt à?”
Advertisement
Tù Linh cười: “Chẳng phải ngươi cũng thế sao?”
Cố Trạch nói: “Ngươi không chỉ tạo mối quan hệ tốt cho mình mà còn muốn tạo mối quan hệ tốt cho Thủy tộc”.
Tù Linh mỉm cười rồi lại nói: “Chẳng phải ngươi cũng thế sao?”
Cố Trạch ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không, khẽ nói: “Để chữ cổ đó lại cho hắn, hy vọng có thể có kết quả tốt”.
Sở dĩ họ đưa chữ đó cho Diệp Quân và tặng cho hắn quả Đạo Linh, mục đích rất đơn giản, đó là để tạo mối quan hệ tốt cho Thủy tộc.
Có thể nền văn minh Thiên Hành sẽ bỏ qua cho các nền văn minh vũ trụ khác, nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nền văn minh Thủy tộc, chỉ cần nền văn minh Thủy tộc không diệt vong thì nền văn minh Thiên Hành sẽ không từ bỏ.
Thật ra họ cũng không mong cầu nhiều, chỉ đơn giản là muốn tạo mối quan hệ tốt cho Thủy tộc, còn sau này Thủy tộc có quả tốt hay không, không quan trọng, họ cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cứ làm trước đã rồi tính!
Tù Linh bỗng khẽ nói: “Về nhà thôi”.
Cố Trạch nhếch miệng cười: “Về nhà thôi”.
Chẳng mấy chốc, cả hai người đã biến mất ở cuối vũ trụ vô tận.
…
Bên trong Tiểu Tháp.
Sau khi Diệp Quân vào Tiểu Tháp thì tới một vùng bình nguyên, hắn đặt cây bút lông trước mặt, lấy Tổ Mạch ra đặt xung quanh.
Diệp Quân nhìn cây bút lông: “Hấp thu đi”.
Bút lông yên tĩnh một hồi, đột nhiên chấn động kịch liệt, giây tiếp theo vô số linh khí đều hướng về nó như sóng thủy triều.
Diệp Quân nhìn cây bút lông trước mặt, im lặng không nói.
Tuy Tổ Mạch đáng quý, nhưng với hắn hiện tại, tăng thực lực mới là quan trọng nhất, dù sao Ác Đạo Minh xuất hiện, hắn rất rõ, thời gian dành cho hắn không còn nhiều nữa.