Diệp công tử thế mà lại có thể đạt đến tám phần thần tính chỉ trong thời gian ngắn, hắn tu luyện thế nào được?
Đúng là đáng sợ thật.
Advertisement
Hữu Lão đè nén sự kinh ngạc của mình, vội vàng đi theo.
Sau khi vào trong hoàng thành, Diệp Quân nhìn xung quanh, xung quanh người qua kẻ lại, ngựa xe như nước, vô cùng sầm uất.
Không lâu sau, ba người đi đến trước một dãy núi, dãy núi kéo dài nối tiếp nhau không thấy điểm cuối.
Hoàng lăng Đại Chu.
Nơi này được xem là nơi cấm kỵ của Đại Chu, vì nơi này chôn cất Hoàng đế ở các thời đại của Đại Chu và một vài nhân vật quan trọng trong hoàng thất.
Hữu Lão dẫn hai người Diệp Quân đến một bậc thềm bằng đá, tận cuối bậc thềm là một đại điện bị một tảng đá lớn cắt làm đôi.
Hữu Lão nói: “Mời Diệp công tử”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi về phía điện bằng đá đó.
Hữu Lão nhìn Diệp Quân ở đằng xa, tò mò hỏi: “Cậu Diệp nhà ông tu luyện thế nào đấy? Trong thời gian ngắn mà có thể tăng lên nhiều cảnh giới như vậy, cứ như đùa vậy”.
Sậu Nguyên nói: “Thế nào là kỳ tài? Chính là vậy đấy”.
Hữu Lão: “…”
Trong căn phòng bằng đá, Chu Phạn ngồi cạnh cửa sổ, tay cầm một cuốn sách cổ, đang đọc đến là say mê.
Lúc này cô ta đã quay lại mặc đồ nữ, mái tóc dài mượt tùy ý xõa ra, bớt đi vài phần anh khí, thêm phần ưu nhã, xinh đẹp.
Lúc này tiếng bước chân xuất hiện trong điện.
Chu Phạn quay đầu lại nhìn, lúc nhìn thấy người đến, cô ta hơi sửng sốt.
Diệp Quân bước đến trước mặt Chu Phạn, mỉm cười nói: “Phạn cô nương, lại gặp nhau rồi”.
Chu Phạn hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại đến đây?”
Dứt lời, cô ta ngừng một lúc, sau đó nói tiếp: “Hữu Lão?”
Diệp Quân nói: “Thật xin lỗi, không ngờ lại ảnh hưởng lớn đến cô”.