Ông ta nhìn Diệp Quân: “Thân phận của một người bạn ư?”
Diệp Quân mỉm cười: “Tiền bối muốn ta lấy thân phận gì?”
Hoàng Đế Đại Chu cười nói: “Vậy phải xem ngươi thế nào”.
Diệp Quân nói: “Mặc dù ta chỉ mới quen với Phạn cô nương nhưng ta rất ngưỡng mộ trí tuệ và khí chất của Phạn cô nương. Trong lòng ta, cô ta vừa là bạn của ta vừa là tri kỷ, cả cuộc đời của người đàn ông có lẽ sẽ có rất nhiều phụ nữ nhưng tri kỷ thì ngàn năm hiếm gặp”.
Advertisement
Nghe Diệp Quân nói thế, Chu Phạn sửng sốt, sau đó cong môi cười.
Hoàng Đế Đại Chu thầm lắc đầu, tên này đúng là miệng lưỡi ngon ngọt, cũng rất lanh trí, nói nhiều như thế nhưng thật ra đang tránh nặng tìm nhẹ.
Advertisement
Mục đích của ông ta rất đơn giản, muốn xác định quan hệ của Diệp Quân và Chu Phạn.
Thấy tên này chẳng sợ gì, lại còn vô cùng xảo quyệt, Hoàng Đế Đại Chu cảm thấy hơi bất lực, chỉ đành quay sang nhìn Chu Phạn: “Con tự mình chọn đi”.
Diệp Quân thầm thở phào, ông ta sắp thả người rồi. Thực lực của người trước mặt thâm sâu khó lường, nếu đối phương không chịu thả người, hắn cảm thấy đau đầu thật sự.
Lúc này Chu Phạn bỗng nói: “Con muốn ở lại Đại Chu”.
Diệp Quân quay lại nhìn Chu Phạn, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Chu Phạn mỉm cười: “Ta đổi ý rồi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Chu Phạn khẽ cười nhưng lại không nói gì.
Diệp Quân im lặng một lúc lâu, sau đó khẽ nói: “Ta tôn trọng lựa chọn của cô”.
Dứt lời, hắn buông tay Chu Phạn ra, định rời đi, nhưng lúc này Chu Phạn lại nắm lấy tay hắn, sau đó nói: “Ngươi đừng giận”.
Diệp Quân im lặng một lúc, sau đó thấp giọng thở dài.
Thấy thế Chu Phạn cảm thấy vui mừng, môi cong lên nở nụ cười.
Diệp Quân không nói gì nữa, mà lấy một tầm bùa truyền âm ra rồi đặt vào trong tay Chu Phạn: “Lần này đừng làm mất nữa, nếu cần gì cứ liên hệ với ta, ta sẽ đến”.
Chu Phạn gật đầu: “Chắc chắn rồi”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Có duyên gặp lại”.
Chu Phạn buông tay Diệp Quân ra, sau đó khẽ nói: “Có duyên gặp lại”.