Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3859: “Kim cương bất hoại!”



Từ Thiên đột nhiên chắp tay lại, Phật quang thoáng chốc bao phủ khắp xung quanh, một pho tượng Phật vàng cao vạn trượng xuất hiện sau lưng mọi người, tượng Phật vàng cúi xuống, bảo vệ tất cả mọi người.



Ầm!



Tượng Phật vàng ngăn cản chiêu đao!



Nhưng tượng Phật cũng xuất hiện vết nứt.



Advertisement

Lúc này lại một chiêu đao chém tới.



Oanh



Tượng Phật vỡ vụn, Từ Thiên bị trận cơn chấn động làm lùi ra xa mấy nghìn tượng, vừa dừng lại đã phun ra một ngụm máu.

Advertisement





Người phụ nữ liếc mắt nhìn mọi người, lắc đầu nói: “Rác rưởi, đều là rác rưởi”.



Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhìn về phía Từ Thiên: “Ông là người rác rưởi nhất!”



“Mẹ kiếp!”



Từ Thiên lập tức nổi giận, thiêu đốt thân thể.



Mọi người: "..."

Từ Thiên thật sự thiêu cháy thân thể!



Trước khi xuất gia, ông ta xuất thân từ thổ phỉ, tuy sau này quy y cửa Phật, nhưng bản chất vẫn chưa bao giờ mất đi.



Sự sỉ nhục lớn thế này, sao ông ta có thể chịu được?



Sau khi thiêu cháy thân thể, khí tức của Từ Thiên thoáng chốc tăng vọt, từng luồng kim quang tuôn ra từ cơ thể ông ta tựa như thủy triều, cực kỳ đáng sợ.



Từ Thiên tiến lên một bước, lật tay phải sau đó ấn xuống: “Đại Phật cầm tay!”



Ầm ầm!



Trên đỉnh đầu người phụ nữ áo đỏ, thời không chợt nổ tung, sau đó một bàn tay Phật khổng lồ hạ xuống, bắt lấy cô ta.



Người phụ nữ áo đỏ vẫn bình tĩnh, đưa tay lên vung ra một đao.



Phập!







Đao khí màu đỏ máu phá không bay ra, thoáng qua đã phá vỡ bàn tay Phật khổng lồ đó.







“Kim cương bất hoại!”







Lúc này, giọng của Từ Thiên chợt vang lên.







Dưới cái nhìn của mọi người, những Phật quang màu vàng không ngừng giáng xuống, bay vào trong cơ thể Từ Thiên, mà sau khi Phật quang liên tục bay vào cơ thể ông ta, trên cơ thể ông ta dần ngưng tụ một chiếc áo giáp màu vàng.







Mà vào lúc này, người phụ nữ áo đỏ hóa thành một luồng huyết quang bay trên đỉnh đầu Tứ hoàng tử, ngay sau đó, một thanh đao màu đỏ máu chém xuống đầu ông ta.







Từ Thiên chắp hai tay lại, bất động như núi.







Bùm!