Tượng thần vừa xuất hiện, trời đất bỗng xuất hiện khí thế hừng hực cuồn cuộn.
Đất trời trong lành.
Advertisement
Cô gái áo đỏ cắn hai miếng mía, sau đó nhả ra, cô ta nhìn Nguyên Tướng, cười nói: “Học giả à, có tâm huyết, được đấy”.
Nguyên Tướng nói: “Xin chỉ dạy”.
Dứt lời, tượng thần Hạo Nhiên đằng sau ông ta bỗng cúi người đánh một quyền về phía cô gái áo đỏ.
Advertisement
Tài khí ba vạn trượng.
Ở Đại Chu, học giả không phải là người tầm thường, học giả đều là những người có tài năng, từng chữ họ thốt ra đều như tỏa ra ánh sáng, rực rỡ như gấm vóc, những người nhà Nho chỉ cần nói một câu, tài khí rực rỡ như mặt trời và mặt trăng.
Đối mặt với tài khí ba vạn trượng, cô gái áo đỏ bỗng giơ đao lên chặn lại.
Vèo.
Cô gái áo đỏ liên tục lùi lại cả trăm trượng.
Tài khí biến mất.
Lúc này Nguyên Tướng lại tung ra một đấm.
Ngay khoảnh khắc tung ra cú đấm đó, trời đất như phải cúi đầu.
Tài khí mười vạn trượng.
Cô gái áo đỏ lại giơ kiếm lên đỡ đòn.
Vù.
Cô gái áo đỏ lùi về sau ba trăm trượng, thời không ở những nơi đó đều nổ tung, nứt toác.
Nguyên Tướng hít sâu một hơi, siết chặt hai tay lại, nhưng sau đó lại buông ra, ông ta xòe tay ra, một thanh thước cổ xuất hiện trong tay ông ta.
“Thước Hạo Nhiên”.
Có người ngạc nhiên thốt lên.
Thước Hạo Nhiên!
Một trong ba thần khí siêu cấp của nước Đại Chu, năm đó được Thủy tổ nhà Nho ngưng tụ thành, ngày nào cũng được nuôi dưỡng bằng tài khí của các đệ tử nhà Nho.
Thanh thước vừa xuất hiện, tất cả tà khí ở cả Đại Chu đều bị quét sạch.
Đạo Quân bên cạnh Chu Phạn trên tường thành trầm giọng nói: “Điện hạ, Bệ hạ?”
Chu Phạn trầm giọng nói: “Ông ấy tự có sắp xếp”.
Đạo Quân gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân, ông ta do dự một chốc rồi nói: “Sao Diệp công tử vẫn chưa tỉnh?”