Các cường giả Đại Chu thở phào nhẹ nhõm, nhóm Việt Tôn thì sa sầm mặt, trái tim như rơi xuống vực.
Việt Tôn trừng mắt nhìn nữ kiếm tu, nói: “Gọi người”.
Gọi chi viện!
Ác Bà chần chừ: “Chí Thánh Đạo Giả...”
Advertisement
Bà ta biết Cơ Tiểu Kiếm ghét nhất là bị người khác xen vào công việc, nếu bây giờ gọi người khác đến e rằng sẽ chọc giận cô ta.
Việt Tôn lắc đầu: “Nữ kiếm tu kia không đơn giản. Chúng ta đã đánh giá thấp chống lưng của Diệp Quân, ngoại trừ thần vật còn có cường giả cao cấp nhường này. Để phòng bất trắc thì phải cẩn thận, gọi thêm chi viện đến không sai, tốt nhất nên là một Chí Thánh Đạo Giả khác...”
Ác Bà gật đầu rồi bóp nát một truyền âm phù bí ẩn.
Advertisement
Bên kia, Cơ Tiểu Kiếm chắm chú quan sát đối thủ, thấy Diệp Thanh Thanh vẫn vững vàng như núi.
Cô ta nhăn nhở cười: “Lợi hại”.
Rồi lấy mía ra gặm.
Sát tâm Diệp Thanh Thanh đã nổi lên, đương lúc muốn ra tay thì bỗng cúi đầu nhìn xuống.
Đó là lúc Diệp Quân xuất hiện cạnh Chu Phạn.
Diệp Thanh Thanh nhíu mày. Sao thằng oắt này tự dưng lại tỉnh?
Bên dưới, Diệp Quân khua khoắng tay với bà ấy: “Cô cô ơi...”
Diệp Thanh Thanh đang nổi cơn tam bành, nghe vậy thì dựng thẳng đôi mày: “Con dám mắng ta...”
Rồi bà ấy ầm ầm lao xuống, tẩn cho Diệp Quân một trận nhớ đời.
Diệp Quân: “???"
Tiểu Tháp run như cầy sấy.
Má ơi!
Chưa thấy ai đần như thằng này!
Tất cả mọi người đều hoang mang.
Sao tự dưng lại quay ra đấm Diệp Quân?
Tiểu Tháp dè dặt lên tiếng: “Hắn còn đang bị thương”.
Diệp Thanh Thanh nghe vậy mới dừng lại, gọi Tiểu Tháp xuất hiện trong tay mình: “Thế thì ta đánh ngươi”.
Bốp bốp bốp!
Là âm thanh của từng cú đấm vang lên.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân lủi về bên cạnh Chu Phạn và Nhất Niệm, cả người run cầm cập trước mức độ bạo lực của người cô này.
Nhưng hắn càng không hiểu vì sao bà ấy lại nổi giận.
Nhờ có kiếm Thiên Hành tu bổ thần hồn mà Diệp Quân mới có thể nhanh chóng tỉnh lại. Vừa hay tin Diệp Thanh Thanh đến, hắn mừng rỡ vô cùng, vội vàng chạy ra chào đón, nào ngờ lại được cô cô tặng cho một trận đòn nhừ tử.