Chương 394
Diệp Quân nhìn bóng đen ở phía xa, bóng đen đó bỗng hoà mình vào màn đêm, biến mất không thấy đâu. Một giây sau, một đạo ánh sáng lạnh lẽo đã im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng Diệp Quân!
Ra tay trực tiếp!
Làm sát thủ đương nhiên phải cho ra dáng sát thủ.
Loại sát thủ trước khi giết người còn lảm nhảm thì không biết cỏ trên mộ đã cao mấy trượng rồi!
Tốc độ của sát thủ cực kỳ nhanh, nhưng đối với Diệp Quân thì tốc độ đó vẫn rất chậm!
Diệp Quân quay người, đâm một kiếm ra!
Vụt!
Một thanh đoản kiếm đã dừng lại cách ấn đường của Diệp Quân vài tấc!
Đứng trước mặt Diệp Quân là một người mặc đồ đen, giữa trán gã là khí kiếm của Diệp Quân!
Người mặc đồ đen khẽ nói: “Kiếm nhanh quá!”
Diệp Quân nhìn chằm chằm người mặc đồ đen: “Ta mới chỉ dùng ba phần sức!”
Người mặc đồ đen: “…”
Diệp Quân không phí lời thêm, một nhát kiếm chém qua.
Vù!
Đầu của người mặc đồ đen lìa khỏi xác!
Diệp Quân thu lấy nhẫn không gian của người mặc đồ đen, sau đó tuỳ tiện phất tay, một đống đất bay lên rồi đổ lên xác của người mặc đồ đen!
Nói chôn, thì nhất định phải chôn!
Lúc này, Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong đó có một trăm hai mươi vạn kim tinh!
Diệp Quân lấy sáu mươi vạn ra đưa cho Tịch Huyền.
Tịch Huyền lại lắc đầu: “Không có ta ngươi cũng có thể giết được hắn, ta không nhận tiền này đâu!”
Diệp Quân lắc đầu: “Chúng ta đã bàn xong từ trước rồi!”
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Không có ta thì ngươi vẫn có thể sống tốt mà!”
Diệp Quân nhếch miệng cười: “Chẳng mấy chốc sẽ tới giai đoạn thứ ba thôi, đến lúc đó cường giả thực thụ ở đây sẽ xuất hiện, khi đó ta cần cô giúp đỡ. Hơn nữa, ta chuẩn bị làm một vụ lớn!”
Tịch Huyền chớp mắt: “Làm một vụ lớn sao?”
Diệp Quân: “Đúng vậy!”
Tịch Huyền hỏi: “Làm thế nào?”
Nói rồi, dường như cô ấy nghĩ tới cái gì, mặt đỏ ửng lên, sau đó cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Trông chàng thanh niên này đứng đắn lắm, chắc không có suy nghĩ gì lệch lạc đâu!
Đúng là Diệp Quân không nghĩ gì nhiều, lập tức cười nói: “Xem ta biểu diễn!”
Tịch Huyền đang định nói gì đó thì bỗng quay đầu nhìn về phía bên phải, híp mắt lại nói: “Lại có người tới!”
Diệp Quân nói: “Trốn đi!”
Tịch Huyền quay người, nhoáng một cái đã biến mất!