Nhưng Chu Phạn cũng không nói gì thêm, cô ta nhìn sâu trong tinh không phía xa, hơi nhếch môi.
…
Advertisement
Sâu trong tinh không, Diệp Quân và Lệ Hàn sánh vai bước đi.
Nhìn từ bên ngoài hai người có vẻ xấp xỉ tuổi nhau.
Một người cầm đao.
Advertisement
Một người cầm kiếm.
Nhưng Diệp Quân không cầm kiếm Thanh Huyên mà là thanh kiếm Thuỷ Mặc kia.
Lệ Hàn nhìn tinh quang vô tận sâu trong tinh không, rất kiệm lời: “Nói”.
Diệp Quân hỏi: “Nói chuyện trước hay đánh nhau trước?”
Lệ Hàn thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Ngươi là đao tu, ta là kiếm tu, chúng ta thẳng thắng chút thì tốt hơn, ngươi nghĩ sao?”
Lệ Hàn nói: “Cho ta một lý do để trò chuyện đi”.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, lửa Thiên Hành xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn thấy lửa Thiên Hành, trong con ngươi bình tĩnh như giếng lặng của Lệ Hàn cuối cùng cũng lộ vẻ kinh ngạc, thanh đao trong tay hắn ta đột nhiên rung lên.
Ngón cái tay trái của Lệ Hàn đè lên chuôi đao, thanh đao lập tức im lặng.
Lệ Hàn nhìn Diệp Quân: “Ngươi không phải người của nền văn minh Thiên Hành”.
Diệp Quân hỏi: “Sao ngươi biết?”
Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Ta từng tiếp xúc với nền văn minh Thiên Hành”.
Diệp Quân nhíu mày.
Lệ Hàn nói tiếp: “Lửa Thiên Hành này bị người khác trấn áp rồi. Người trấn áp… là người giết Thập điện chủ sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Lệ Hàn gật đầu: “Lợi hại”.
Không thể không nói lúc này trong lòng hắn ta vẫn rất khiếp sợ.
Giết Thập điện chủ không kinh khủng, hắn ta cũng có thể làm được.
Nhưng trấn áp lửa Thiên Hành lại rất kinh khủng.
Hắn ta biết rõ uy lực của lửa Thiên Hành đáng sợ đến mức nào, đó là một loại áp chế duy độ, hơn nữa gia tộc của hắn ta năm đó còn từng đối mặt với lửa Thiên Hành này.
Chấn động!
Vô cùng chấn động.
Diệp Quân cất lửa Thiên Hành, sau đó nói: “Mục tiêu của Ác Đạo Minh là Vũ Trụ Kiếp của Chân vũ trụ đúng không?”
Lệ Hàn gật đầu: “Sau khi bị trấn áp trăm nghìn vạn lần, Vũ Trụ Kiếp kia đã khác với Vũ Trụ Kiếp bình thường rồi, Nhị điện chủ đã đích thân ra lệnh giúp đỡ nó.