Diệp Quân nói: “Đại Đạo hiện hữu của vũ trụ này là do người khác tạo ra hay vốn tồn tại từ trước?”
Lệ Hàn lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân im lặng.
Lệ Hàn nhìn Diệp Quân: “Ngươi cũng có thể đến đó thử, nâng cao được thực lực, đương nhiên cũng rất nguy hiểm, không chỉ nguy hiểm vì vượt qua thiên lộ còn có rất nhiều nguy hiểm khác nữa”.
Diệp Quân gật đầu: “Có thời gian ta sẽ đi”.
Advertisement
Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, hắn lại nói: “Đại Đạo hiện hữu lợi hại lắm không?”
Lệ Hàn gật đầu: “Chỉ có đi đến Đăng Thiên Vực ngươi mới biết Đại Đạo hiện hữu đáng sợ đến mức nào”.
Diệp Quân nghi ngờ: “Vì sao?”
Advertisement
Lệ Hàn nói: “Theo ta biết năm đó Đại Đạo hiện hữu đã trải rộng khắp các vũ trụ, nhưng về sau không biết nó xảy ra vấn đề gì, sức ảnh hưởng trên toàn vũ trụ ngày càng giảm. Vì thế mới có người Độc Khai Nhất Đạo. Nhưng ở Đăng Thiên Vực nó rất kinh khủng, ở nơi đó không một ai có thể Độc Khai Nhất Đạo, tất cả mọi người đều sẽ bị trấn áp…”
Diệp Quân híp mắt: “Ý của ngươi là khi đến nơi đó, cảnh giới của tất cả mọi người đều bị trấn áp?”
Lệ Hàn nói: “Cũng không phải, mà là sau khi lên Trọng Thiên thứ tư, cảnh giới mới bị trấn áp, vì càng lên trên càng gần Đại Đạo hơn”.
Diệp Quân khẽ giọng nói: “Như thế à…”
Lệ Hàn nói: “Không lâu nữa, Bát điện chủ kia sẽ đến đây, ngươi nên có tính toán trước”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Lệ Hàn nhìn về phía xa, ở nơi đó Trăn Tuyết đã đi tới.
Lệ Hàn chần chừ một lát rồi mở lòng bàn ta, một cái hộp màu đen bay tới trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”
Lệ Hàn nói: “Một áo giáp đặc biệt, năng lực phòng ngự rất mạnh, là bảo vật trấn tộc của Lệ tộc ta trước đây, dù là cao thủ Khai Đạo Cảnh cũng khó mà phá vỡ nó”.
Diệp Quân vội nói: “Không được, Lệ huynh, tuyệt đối không được đâu, chúng ta không thân không thích, ngươi tặng ta báu vật như thế, sao mà ta nhận được…”
Lệ Hàn đặt cái hộp kia vào tay Diệp Quân: “Nhận được… Nếu ngươi thật sự thấy ngại thì coi như nợ ta ba ân tình đi”.
Ba ân tình!
Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.
Lệ Hàn nói: “Cứ quyết định như thế đi”.
Dứt lời, hắn ta cũng không đợi Diệp Quân trả lời mà xoay người biến mất ở cuối tinh không cách đó không xa.
Trăn Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó cũng biến mất khỏi chỗ vừa đứng.
Ở vị trí ban đầu, Diệp Quân nhìn cái hộp trong tay, lập tức tỏ vẻ cạn lời, không ngờ tên này lại gài bẫy hắn, còn giữ đường lui cho mình nữa.
Hắn mở lòng bàn tay, một quyển sổ ghi chép thuỷ tinh xuất hiện, hắn cười khẽ, cất quyển sổ đi, sau đó mở hộp, trong hộp là một cái áo giáp màu đen như mực.
Tay của Diệp Quân vừa chạm vào áo giáp kia, nó đã lập tức biến thành một tia u quang bay vào giữa chân mày hắn.