Diệp Quân cười nói: “Hóa ra là vì chuyện này. Sao thế? Đăng Thiên Vực không có sự tồn tại thời không tương tự à?”
Tú Võ lắc đầu: “Không có”.
Diệp Quân nhíu mày: “Không có? Không thể nào”.
Tú Võ cười khổ: “Cậu Diệp, nghịch chuyển thời gian này đơn giản lắm sao?”
Advertisement
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Không đơn giản à?”. Tú Võ cạn lời.
Kiếm Bạch Y nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta không phải giả vờ đâu, thời gian nghịch chuyển cấp bậc này quả thật rất đơn giản với nhà ta. Không giấu gì hai người, Tiểu Tháp này cũng rất bình thường, ta còn một tòa tháp khác, mà thời gian bên trong tháp đó còn dài hơn, một trăm năm trong tháp, một ngày bên ngoài”.
Advertisement
Tiểu Tháp: “…”
Tú Võ và Kiếm Bạch Y tỏ ra khó tin, một trăm năm trong tháp, một ngày bên ngoài?
Khái niệm gì đây?
Mẹ nó chứ, cái này có khác gì siêu phàm hả? Chu Phạn nhìn Diệp Quân, mím môi cười.
Diệp Quân bỗng nhìn Kiếm Bạch Y: “Có thể cho ta mượn xem kiếm của cô nương không?”
Kiếm Bạch Y do dự một lúc, sau đó xòe tay ra, một thanh kiếm bay đến trước mặt Diệp Quân, đó là một thanh kiếm dài mảnh, dài ba tấc hai, rộng một ngón tay. Cả thanh kiếm có màu ánh sao, rất nhẹ, cầm trong tay hệt như một chiếc lông vũ, không cảm nhận được bất kỳ trọng lượng nào.
Diệp Quân bỗng nhíu mày, Kiếm Bạch Y hỏi: “Sao thế?”
Diệp Quân nhìn Kiếm Bạch Y: “Kiếm cô dùng ở cấp bậc này thôi sao?”
Kiếm Bạch Y trầm giọng nói: “Mặc dù kiếm này không phải là thần vật Đại Đạo nhưng cũng hiếm có trên thế gian, cho dù ở Đăng Thiên Vực cũng có thể rất mạnh”.
Diệp Quân bỗng vung tay, một thanh kiếm rơi xuống trước mặt Kiếm Bạch Y.
Chính là kiếm Thanh Huyên.
Diệp Quân nói: “Xem thanh kiếm này của ta đi”.
Kiếm Bạch Y giơ tay ra cầm lấy kiếm Thanh Huyên, chỉ thoáng chốc đồng tử cô ta co lại, cảm thấy ngạc nhiên và hoảng sợ.
Diệp Quân cười nói: “Hai người thử chút nhé?”
Kiếm Bạch Y nhìn Tú Võ, Tú Võ nhìn kiếm Thanh Huyên, sau đó nói: “Được”.
Kiếm Bạch Y nhìn Tú Võ: “Cẩn thận”, dứt lời, cô ta vung mạnh một kiếm chém xuống.
Ngay khi Kiếm Bạch Y xuất kiếm, Tú Võ biến sắc, gã vội lấy tấm khiên tròn màu vàng ra chắn trước mặt.
Vụt!
Tú Võ lập tức lùi về sau gần cả vạn trượng, tấm khiên tròn trong tay gã đã vỡ tan, không chỉ thế cả cánh tay phải của gã đã nứt ra.
Tú Võ ngẩng đầu nhìn Kiếm Bạch Y, mặt đầy vẻ hoảng sợ: “Đây…”