Bên cạnh đó, Nhất Niệm thì tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn kia. Càng tìm hiểu, cô ta càng nhận thấy nó phức tạp hơn mình tưởng, đồng thời cũng vô cùng phấn khích trước những tri thức trong đó, thứ mà văn minh Thiên Hành cũng không có.
Người của văn minh Thiên Hành sau khi nở ra từ trái cây vẫn chưa thể lập tức làm việc mà phải học tập vô số kiến thức trước. Đạo Thời Gian là một trong những thứ mà Nhất Niệm đã chọn, vì vậy mới có thể hiểu được thời không bí ẩn này.
Càng đào sâu vào nó, Nhất Niệm mới nhận ra nó đang ẩn chứa rất nhiều tri thức về đạo Thời Gian và thời gian, còn sâu sắc hơn những gì từng học ở văn minh Thiên Hành.
Điều này khiến cô ta sung sướng vô cùng.
Advertisement
Chợt Tiểu Tháp lên tiếng: “Nhất Niệm, cô còn bao nhiêu ngày nghỉ?"
Cô ta đáp: “Tính theo bên ngoài thì còn ba tháng, sao vậy?"
Tiểu Tháp: “Không có gì, ta hỏi thế thôi”.
Advertisement
Nhất Niệm cười khúc khích: “Hay đến lúc đó chúng ta đi chơi đi Tháp gia! Nơi ta ở có một tòa mẫu tháp ấy...”
Tiểu Tháp im lặng hồi lâu mới buông lời: “Ta sống ba đời, gặp gỡ bao người, cuối cùng mới có một người hiểu ta”.
Nhất Niệm: “...”
Đại Chu.
Tuy vừa trải qua một trận chiến sinh tử nhưng họ cũng không bị tổn thương quá nặng nề, ngược lại còn nhờ vào quả Đạo Linh Diệp Quân tặng mà các cường giả tầng chót của họ đều mạnh lên rất nhiều.
Để tiết kiệm thời gian, Đạo Quân, Từ Thiên và Nguyên Tướng đều vào trong tháp uống quả Đạo Linh, còn được Diệp Quân tặng cho tinh thể Vĩnh Hằng trợ giúp tu luyện.
Họ ở lại trong tháp tu luyện, tu vi và sức mạnh đều tăng cao.
Nhờ có quả Đạo Linh, Linh Tổ Đại Chu và tinh thể do Diệp Quân tài trợ nên Từ Thiên bắt đầu tu luyện Kim Cương Thể.
Ông ta đã hy sinh quá nhiều trong trận chiến hôm ấy, nên được bù đắp thỏa đáng.
Một ông lão đứng trên không trung, nhìn xuống Hoàng thành Đại Chu. Ông ta mặc áo choàng màu sắc sặc sỡ, tóc hai màu đen trắng trông kỳ lạ vô cùng, tay cầm một hồ lô rượu.
Ông ta là quái nhân Thiên Xích.
Cũng đến từ Đăng Thiên Vực, nghe theo lệnh truy nã của Ác Đạo Minh mà tìm đến đây nhưng chưa vội vàng ra tay.
Bởi vì mấy trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.
Ông ta đương nhiên cũng xiêu lòng trước cám dỗ quá lớn này, nhưng vẫn còn giữ lại lý trí mà nhận ra Ác Đạo Minh đang muốn mượn đao giết người. Nếu thanh niên kia dễ bị giết như vậy thì họ cần gì mướn người ngoài?
Ông ta đang chờ xem có tên ngu ngốc nào ra tay trước, thăm dò thanh niên kia thế nào đã.
Tiếc rằng đợi mãi cũng không thấy tên nào.
Chẳng lẽ cứ thế mà đi?
Ông ta không cam tâm. Dù gì cũng đã đến đây rồi, ít nhất phải kiếm chác chút lợi lộc rồi mới đi.
Nhưng ra tay ư?
Đương nhiên không được.
Vốn ông ta còn tự tin vô cùng, vì vậy còn định mạo hiểm, thử đánh lén chết hắn rồi chuồn đi nhận thưởng.