Một bóng người dừng lại trước sơn môn, người đó chính là Thiên Xích.
Thiên Xích vung tay áo.
Oanh!
Advertisement
Sơn môn ầm ầm vỡ tan.
“Thiên Xích chó chết, ông làm gì đấy?”
Một tiếng mắng chửi chợt truyền đến từ trong lòng núi.
Thiên Xích cười to: “Cương chủ, mau ra đây, có chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt”.
Ông ta vừa lên tiếng, một người đàn ông trung niên vóc người vạm vỡ lập tức bay đến trước mặt, khí thế uy áp mạnh mẽ thoáng chốc khiến mấy ngọn núi xung quanh biến thành tro bụi.
Thiên Xích vung tay áo, vô số hạt bụi bị đánh bay.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Thiên Xích, giận dữ nói: “Chuyện tốt? Có chuyện tốt ông sẽ đến tìm ta à?”
Thiên Xích cười nói: “Thật sự là chuyện tốt, lần này đến tìm ông là muốn giới thiệu việc cho ông”.
Người đàn ông cau mày: “Việc gì?”
Thiên Xích đến gần ông ta, nghiêm túc nói: “Tiêu diệt Ác Đạo Minh”.
“Chết tiệt!”
Người đàn ông giơ tay đánh tới một quyền, lực đấm như sấm thoáng chốc khiến Thiên Xích lùi lại cả vạn trượng.
Người đàn ông giận dữ: “Quái nhân Thiên Xích, ông đang thấy ông đây chết chưa đủ nhanh à?”
Thiên Xích không nói gì mà mở lòng bàn tay, một viên tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện.
Thấy tinh thể Vĩnh Hằng, người đàn ông nhíu chặt mày rậm.
Thiên Xích tiến lên một bước, đi tới trước mặt người đàn ông, sau đó nói: “Hoàn thành xong chuyện này, không chỉ có tinh thể Vĩnh Hằng mà còn có một quả Đạo Linh, đó là thần vật của Thuỷ tộc văn minh cấp năm, có thể giúp tu vi của chúng ta tăng mạnh, đặc biệt là với thể tu như ông, có thể nói là thần vật…”
Người đàn ông trung niên hỏi thẳng: “Là ai muốn tiêu diệt Ác Đạo Minh?”
Thiên Xích nói một lượt đầu đuôi chuyện của Diệp Quân.
Sau khi nghe thấy lời của ông ta, người đàn ông lại nhíu chặt mày một lần nữa.
Thiên Xích nghiêm túc nói: “Ông tin tưởng ta không?”