Hoành Sơn Ảnh tay cầm sáo ngọc gõ nhẹ vào tinh thể Vĩnh Hằng, tinh thể Vĩnh Hằng lập tức bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hơi khó hiểu.
Hoành Sơn Ảnh mỉm cười nói: “Đợi sau khi thắng rồi đưa cho ta cũng không muộn”.
Diệp Quân nói: “Cũng được”.
Nói xong, hắn cất tinh thể Vĩnh Hằng đi.
Advertisement
Đạo Quân nói: “Cậu Diệp, bao giờ thì ra tay?”
Diệp Quân híp mắt: “Ngay bây giờ”.
Advertisement
Lúc này Chu Phạn bỗng xuất hiện, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ta đợi huynh về”.
Diệp Quân cười nói: “Ừ”.
Dứt lời, hắn ôm lấy Chu Phạn, sau đó bật cười: “Đi”.
Thiên Xích và Cương Chủ ở một bên nhìn nhau, ánh mắt đều là sự ngưỡng mộ.
Dùng một quả, vẫn còn một quả.
Một quả Đạo Linh này tương đương với một sự đảm bảo trong tương lai.
Đồng thời thiện cảm của hai người với Diệp Quân cũng tăng lên, họ cũng đã nghe lọt những lời vừa rồi Diệp công tử nói, Diệp công tử này là một người rất trọng ơn nghĩa.
Lúc này ba người Đạo Quân cũng cảm thấy hơi phức tạp, đương nhiên là cảm động nhiều hơn, thật ra một quả Đạo Linh cũng đã có thể báo đáp ân tình của họ rồi, dù sao thứ này cũng đã giúp họ rất nhiều.
Họ không ngờ Diệp Quân lại tặng thêm cho họ một quả.
Điều này thật quá bất ngờ.
Diệp Quân ngự kiếm bay đi, biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất ở tận chân trời.
Những người khác cũng đều biến thành từng tia sáng rồi biến mất.
Chu Phạn nhìn chân trời, hồi lâu cũng không nói gì.
Thập Điện Ác Đạo.
Bát điện chủ vẫn ngồi trên bậc thềm đá trước đại điện, gã ngồi tựa vào phía sau, tay cầm một cuốn sách cổ không rõ tên.
Phía sau gã là một ông lão gầy gò, ông ta mặc một bộ đồ đen vừa người, như thế lại khiến ông ta có vẻ càng thêm gầy gò, hai tay ông ta để ra sau lưng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phía sau ông ta còn chín cường giả bí ẩn mặc đồ đen, đầu đội khôi giáp đen, khí tức của chín người này rất yếu như thể không tồn tại.
Vù!
Ngay lúc này một tiếng kiếm vang lên ở tận chân trời, ngay sau đó bầu trời bị xé toạc ra, một tia kiếm quang rơi xuống cách trước mặt Bát điện chủ mấy mươi trượng.