Chương 402
Đúng lúc này, một chàng trai cao lớn nhảy xuống khỏi tường thành, gã cầm một thanh đao tức giận nhìn Diệp Quân: “Mọi người hợp sức lại giết tên này, cùng nhận tiền thưởng”.
Nghe thế mọi người cũng hơi động lòng.
Nhưng không ai dám động đậy.
Thấy mọi người không động đậy, gã sửng sốt nói: “Người gan dạ chết vì no, kẻ hèn nhát chết vì đói. Hắn đã bị thương nặng, các ngươi còn sợ gì chứ? Giết hắn!”
Mọi người vẫn không động đậy.
Lúc này một chàng trai tay cầm quạt gấp bỗng cười nói: “Cảnh Đại Hán, ngươi lên đánh với hắn hai chiêu, xem thử hắn còn có thể đánh được không, nếu được thì bọn ta đến giúp ngươi”.
Nghe thế mọi người đều gật đầu.
Sắc mặt Cảnh Đại Hán cũng trở nên khó coi, hắn ta nhìn chàng trai cầm quạt: “Trương Hoa Hoa, ngươi xem ta là tên ngốc à?”
Chàng trai tên Trương Hoa Hoa nói: “Ta nghĩ ngươi là tên ngốc đấy”.
Cảnh Đại Hán nổi giận muốn đánh người, Trương Hoa Hoa cười nói: “Tên ngốc Cảnh Đại đừng tức giận, ta đang cứu ngươi đấy! Ngươi nhìn kỹ lại xem, Diệp công tử đó có thể giết hàng trăm người bằng một nhát kiếm, còn đám người đó không có ai có cảnh giới thấp hơn hắn. Đây có nghĩa là sao? Tức là hắn không chỉ lợi hại mà chắc chắn người đứng đằng sau hắn cũng rất lợi hại”.
Nói rồi hắn ta nhìn Diệp Quân ở phía đằng xa nói: “Mẹ nó, người có thể dạy được một thiên tài như vậy là người chúng ta có thể chọc vào sao?”
Cảnh Đại Hán im lặng không nói, ngẫm lại mới thấy sợ.
Trương Hoa Hoa nhìn Cảnh Đại Hán: “Không có việc gì thì đừng chỉ tu luyện đao kiếm mà còn phải tu luyện đầu óc của ngươi nữa”.
Cảnh Đại Hán lạnh lùng nhìn Trương Hoa Hoa, sau đó có người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có đánh không?”
Cảnh Đại Hán lắc đầu: “Không đánh! Không đánh!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không đánh cũng được nhưng để nhẫn lại”.
Nghe thế Cảnh Đại Hán nổi giận, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Diệp Quân, cơn giận của hắn ta bỗng lắng xuống.
Mẹ kiếp!
Chắc không phải tên này đang giả vờ bị thương để lừa ông đây đấy chứ?
Nghĩ đến đây, hắn ta liếc nhìn cổng thành.
Lúc này Diệp Quân nói: “Ngươi có thể thử xem tốc độ của ngươi nhanh hơn hay kiếm của ta nhanh hơn”.
Cảnh Đại Hán im lặng không nói gì.
Trương Hoa Hoa: “Mau giao nhẫn ra đi, phá sản như tiêu trừ hậu họa”.
Cảnh Đại Hán nhìn Diệp Quân, sau đó xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, trong chiếc nhẫn chỉ có hơn năm mươi vạn kim tinh.
Diệp Quân nhíu mày hơi bất mãn: “Sao ngươi lại nghèo thế?”
Cơ mặt Cảnh Đại Hán khẽ giật, hắn ta nhìn Diệp Quân không nói lời nào đã xoay người đi vào trong thành.
Phải nói rằng, hắn ta đang nghẹn một bụng tức.