Người đàn ông này chính là Vu Mã Tiêu, tộc trưởng đương nhiệm của tộc Vu Mã.
Là một trong chín họ Chiêu Võ, bọn họ đã từng chịu thiệt thòi trong quá khứ nên bây giờ hành sự vô cùng cẩn thận, chỉ cho phép một số ít người hoạt động bên ngoài, vị trí chính xác thì không ai biết được.
Nguyên nhân là để đề phòng văn minh Thiên Hành.
Mấy năm gần đây, Vu Mã Tiêu đang không ngừng đưa tộc nhân đi rèn luyện bên ngoài.
Cốt để chấn hưng gia tộc, trở lại đỉnh cao.
Advertisement
Đó là mục tiêu chung của cả chín tộc.
Ông ta mở miệng hỏi: “Chỉ một kiếm?"
Ông lão gật đầu: “Vâng”.
Vu Mã Tiêu: “Vì sao không ngăn cản?"
Advertisement
Ông lão: “Thanh niên kia xuất kiếm quá nhanh, Tiểu Ách lại quá gần, ta không kịp làm gì”.
Ánh mắt Vu Mã Tiêu đanh lại: “Ta hỏi vì sao không ngăn nó chọc giận người kia?"
Ông lão chần chừ: “Ta đã khuyên can nhưng Tiểu Ách cho rằng đối phương chỉ đang giả vờ nên một mực muốn thăm dò”.
"Ngu xuẩn!"
Vu Mã Tiêu tức giận quát: “Người bị Ác Đạo Minh truy nã với giá năm trăm tinh thể Vĩnh Hằng sao có thể bình thường cho được??"
Ông lão cúi đầu im thin thít.
Vu Mã Tiêu lại lắc đầu: “Ngu xuẩn”.
Ông lão thấp giọng nói: “Thanh niên kia phách lối vô cùng, không hề nương tình với tộc Vu Mã...”
Vu Mã Tiêu ngắt lời: “Thì thế nào? Phái người ra giết hắn chắc?"
Ông lão chần chừ: “Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?"
Vu Mã Tiêu đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa: “Ngươi thấy hắn như thế nào?"
Ông lão suy nghĩ một hồi, nói: “Thiên phú yêu nghiệt, nhưng ta không cho rằng cha hắn thật sự đã vượt qua cảnh giới Khai Đạo”.
Vu Mã Tiêu: “Vì sao?"
Ông lão: “Nếu đó là thật thì người ấy phải thuộc về văn minh cấp năm, nhưng hiện giờ chỉ có tộc Thiên Vũ và văn minh Thiên Hành đạt đến cấp độ đó mà thôi”.
Tộc Vu Mã trước kia cũng từng có cường giả trên cảnh giới Khai Đạo nhưng đã bị Văn minh Thiên Hành tiêu diệt, từ đó khiến cả tộc đi xuống.
Có thể nói, sở hữu cường giả trên cảnh giới Khai Đạo mới được gọi là văn minh cấp năm.
Vu Mã Tiêu im lặng một hồi mới nói: “Còn lửa Thiên Hành kia...”
Ông lão nói ngay: “Là giả. Cha hắn không phải cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, cho dù là thật thì cũng không thể trấn áp loại lửa ấy, nên nó chắc chắn là giả. Nhưng phải nói nó trông như thật, khi hắn tạo ra còn khiến lão phu giật mình”.
Vu Mã Tiêu lắc đầu: “Chuyện này quá sức kỳ quặc, chúng ta cứ tiếp tục quan sát cho đến khi mọi việc sáng tỏ”.
Ông lão lại hỏi: “Thế thôi ư? Còn con thú Thôn Linh non nằm trong tay tên Diệp Quân...”
Thú Thôn Linh!
Sắc mặt Vu Mã Tiêu sa sầm. Nó là thần thú hộ mệnh của Vu Mã Tiêu, sau này trưởng thành sẽ có sức mạnh khổng lồ.
Đáng chết!
Ông ta quăng cho ông lão ánh mắt như đao xẻo, chỉ hận không thể đập chết tại chỗ.
Đối phương biết mình làm sai, không dám nói gì.
Vu Mã Tiêu hạ giọng: “Bây giờ ta cử người trong tộc đi trả thù lại chẳng phải đúng ý Ác Đạo Minh hay sao? Tam trưởng lão, sau này đừng lo tu luyện nữa, học cách dùng não đi”.
Ông ta vẫn còn bực tức vô cùng. Nếu lão già này biết nghĩ thì đã không cho Vu Mã Ách đi chọc Diệp Quân ngay từ đầu rồi để tránh rơi vào hoàn cảnh lúng túng này rồi.