Lệ Hàn nhận lấy ngọc bội, sau đó nói: “Cha, con không nắm chắc phần thắng”.
Lệ Lăng cười nói: “Nếu nắm chắc phần thắng, sao có thể đến lượt Lệ tộc ta? Năm đó sở dĩ tiên tổ tiên Lệ tộc có thể làm nên thành tựu lớn như vậy chẳng phải cũng nhờ vào đánh cược và liều mạng đó sao?”
Lệ Hàn gật đầu, cười nói: “Đúng thế”.
Nói rồi gã nhìn ngọc bội trong tay, sau đó nghiêm túc nói: “Diệp huynh có khó, sao ta có thể ngồi không nhìn được? Hắn là huynh đệ sinh tử của con”.
Advertisement
Lệ Lăng: “…”
Trọng Thiên thứ ba ở Đăng Thiên Vực.
Khi Diệp Quân bước vào Trọng Thiên thứ ba, một đại điện vạn trượng xuất hiện trong tầm mắt hắn, đại điện này đứng sừng sững giữa không trung, mà ngoài đại điện này thì chẳng còn cái gì khác cả.
Advertisement
Có một bậc thềm bằng đá từ dưới đất nối thẳng đến lối chính vào đại điện như thể thang trời.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tận cuối thang trời, xung quanh đại điện im lìm, chẳng có gì cả.
Lý Toại Phong cười nói: “Cậu phải cẩn thận, lai lịch của người này không nhỏ, hơn nữa bản lĩnh không đoán được đâu…”
Diệp Quân gật đầu, dĩ nhiên hắn không dám xem thường cường giả trong này, cho dù là Thiên Khải hay Lý Toại Phong, thực lực đều rất đáng sợ.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn trên bậc thềm đá, một lúc sau hắn bỗng bật cười: “Cứ đánh trước rồi tính”.
Nói rồi hắn lao đến trước, một tia kiếm quang từ dưới đất bay lên chạy thẳng đến đại điện đó.
Ngay lúc Diệp Quân muốn xông lên đại điện đó, một tia sáng bỗng bay ra từ trong điện.
Vèo!
Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân về lại mặt đất, vừa đáp xuống đất, mặt đất dưới chân sụp xuống.
Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, có một chiếc lá lơ lửng ở tận cuối bậc thềm.
Một chiếc lá.
Thấy thế Diệp Quân cảm thấy rất ngạc nhiên, vì vừa rồi hắn đã bị chiếc lá này đánh lùi.
Hơn nữa chiếc lá này còn làm vỡ kiếm ý của hắn.
Phải biết rằng kiếm ý của hắn đã được cải thiện rất nhiều trong trận chiến với Lý Toại Phong, ngay cả Lý Toại Phong cũng không thể dễ gì phá vỡ được kiếm ý của hắn, nhưng vào lúc này kiếm ý của hắn lại bị một chiếc lá nhỏ này nghiền nát.
Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng, cường giả trước mặt đã đáng sợ như vậy thì phía sau đó…
Diệp Quân không nghĩ nữa, hắn ngẩng đầu lên nhìn bậc thềm đó, ngay sau đó hắn ngự kiếm bay lên.
Gần như cùng một lúc, chiếc lá đó bỗng từ trên trời rơi xuống.
Diệp Quân tức giận gào lên, hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước.