Lần này bị đánh đến mức hắn hơi nghi ngờ nhân sinh.
Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt tĩnh tâm lại, để mặc cho cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh trong người hồi phục thân thể.
Không lâu sau, cơ thể hắn đã hồi phục bảy tám phần.
Diệp Quân đứng dậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Trọng Thiên thứ tư, vẻ mặt khá nghiêm trọng: “Nho tiền bối, thực lực của người kia cũng bị áp chế sao?”
Advertisement
Nho Uyên nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Bị trấn áp mà vẫn còn mạnh như thế, nếu không bị trấn áp thì thực lực còn đáng sợ thế nào?
Advertisement
Nho Uyên bỗng nói: “Có người đang theo dõi cậu”.
Diệp Quân híp mắt, vừa định lên tiếng thì Nho Uyên lại nói: “Quanh đây có rất nhiều khí tức khá mạnh, hơn nữa đều theo dõi cậu bằng thần thức”.
Diệp Quân nói: “Tháp gia”.
Tiểu Tháp run lên, giấu khí tức của Diệp Quân đi.
“Ủa”.
Một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên, như thể cảm thấy bất ngờ khi khí tức của Diệp Quân bỗng biến mất.
Diệp Quân rời khỏi đó, hắn đến Trọng Thiên thứ ba, lúc này Nho Uyên xuất hiện trước mặt hắn.
Nho Uyên trầm giọng nói: “Bên ngoài có rất nhiều cường giả nhìn chằm chằm theo cậu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta phải đến Trọng Thiên thứ tư lần nữa”.
Nho Uyên nói: “Nếu cậu muốn nói chuyện với ông ta thì ta, Toại Phong và Thiên Khải đi với cậu mới được”.
Diệp Quân nói: “Ta cũng có ý này, đi thôi”.
Nói rồi hắn dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua để đến Trọng Thiên thứ tư.
Trong tầng mây, Diệp Quân nhìn đại điện màu đen ở cuối tầm nhìn, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Ba người Lý Toại Phong đều ở bên cạnh hắn, lúc này thực lực của ba người đã khôi phục sáu bảy phần.
Lý Toại Phong nhìn đại điện đó, hơi tò mò: “Không biết vị này đến từ thời đại nào”.
Thiên Khải khẽ nói: “Ta cũng rất tò mò, không biết tại sao ông ta lại tự nhốt mình ở đây”.
Nho Uyên nói: “Tự nhốt mình ở đây, có khi nào là vì có việc cần nhỉ?”
Mọi người đều nhìn Nho Uyên.
Nho Uyên trầm giọng nói: “Nếu muốn chết thì không đến nỗi làm thế, nếu đã không phải muốn chết thì ông ta đến đây dĩ nhiên là có việc cần khác”.