Người đàn ông nhai nuốt một chập rồi mới kể: “Rất lâu trước kia, có một thiếu niên vốn là thiên chi kiêu tử, sở hữu tiên phách Thiên Đạo hiếm thấy. Mười hai tuổi, hắn gia nhập tông môn mạnh nhất vùng. Sư phụ đối đãi hắn rất tốt, xem hắn như tương lai cả tông. Nhưng năm hắn mười ba, tất cả thay đổi. Sư phụ dẫn hắn đến một gian phòng bí mật, rồi rút tiên phách Thiên Đạo của hắn”.
Nói đến đây, ông ta cười lên: “Cho đến lúc ấy, thiếu niên mới nhận ra lòng tốt của sư phụ là để đoạt lấy tiên phách mà thôi”.
Diệp Quân liếc sang: “Sau đó thì sao?"
Advertisement
Người đàn ông lại ăn một miếng khoai: “Nhưng sư phụ đã đánh giá thấp uy lực của tiên phách, bị phản phệ tại chỗ. Thiếu niên bỏ chạy, nhưng vì đã mất đi một phách, thiên phú tu luyện lẫn tu vi của hắn cũng mất đi. Chết người hơn nữa là thiếu một phách nên hắn trở nên vô tri vô giác, như một đứa trẻ ngờ nghệch. Tông môn chỉ có thể đưa hắn về thôn làng xưa...”
Ông ta nhặt một cây gỗ, ném vào bếp lò: “Thiếu niên cả ngày ngơ ngác, không thể tự sinh hoạt hằng ngày. May mắn làm sao, hắn có một tỷ tỷ lớn hơn vài tuổi quan tâm chăm sóc, cuộc sống xem như vẫn tốt, nhưng...”
Advertisement
Ông ta quay sang hỏi Diệp Quân: “Ngươi biết lòng người độc ác cỡ nào không?"
Diệp Quân im lặng.
Người đàn ông nói tiếp: “Thiếu niên từ thiên chi kiêu tử biến thành đứa trẻ si ngốc, người trong thôn thấy vậy thì hả hê cười nhạo. Con người là thế đó, giàu thì ghét, khó thì cười, yếu thì khinh... Ban đầu vẫn còn đỡ, nhưng khi họ nhận ra thiếu niên thật sự đã vô tri vô giác, thành một kẻ tàn phế hoàn toàn, bèn bắt đầu tranh giành tổ trạch và ruộng đất với hai tỷ đệ kia. Hai đứa trẻ con làm sao thắng được người lớn bây giờ? Không bao lâu sau, ngôi nhà và ruộng đồng bọn họ dựa vào để sinh sống đều bị người trong thôn chiếm mất...”
Đến đây, ông ta hung tợn ngoạm một miếng khoai to: “Không nhà không ruộng, biết sống làm sao bây giờ? Nhất là khi đệ đệ còn thiếu một phách, ngu ngơ không biết gì... Một tối nọ, hai tỷ đệ ngủ ngoài ruộng giữa đất trời đen nhánh. Tỷ tỷ ôm đệ đệ run rẩy vì sợ hãi...”
Diệp Quân lẳng lặng lắng nghe.
Người đàn ông: “Không có nhà còn có thể ngủ ngoài ruộng, nhưng không có thức ăn thì làm sao mà sống? Sau hai ngày nhịn đói, tỷ tỷ buộc đệ đệ vào một thân cây, một mình đi vào thôn... Đến sập tối mới trở về, mang theo thức ăn...”
Đôi mắt ông ta nhắm lại: “Kể từ đó, mỗi lần tỷ tỷ đi rồi về đều sẽ mang theo thức ăn, lại còn có đàn ông chủ động mang thức ăn đến tìm... Hơn nửa năm sau, thiếu niên dần khôi phục thần trí. Khi biết chuyện này, kẻ tâm cao khí ngạo như hắn làm sao chịu được những chuyện hắn cho là 'bẩn thỉu' ấy? Hắn tát tỷ tỷ, mắng nàng hạ lưu...”
Người đàn ông dừng lại, đầu rũ xuống.
Diệp Quân giữ im lặng.
Một hồi sau, ông ta lại lên tiếng: “Rồi tỷ tỷ chết. Chết trong tay lũ đàn bà trong thôn. Bọn chúng chửi nàng, đánh nàng đến mất mạng... Trước khi tắt thở, nàng còn nắm tay thiếu niên dặn dò: Nhất định phải thành công...”
Thành công sao?
Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông, tiếp tục im lặng lắng nghe.
Ông ta im lặng một hồi lâu mới tiếp tục: “Thiếu niên mai táng tỷ tỷ rồi rời khỏi thôn, rất rất rất lâu sau mới trở lại, đào mộ lên rồi mang hài cốt tỷ tỷ đi...”
Ông ta đứng dậy, đi đến trước một chiếc giường rồi lật tấm chăn lên, để lộ một bộ hài cốt trong suốt như ngọc bên dưới.
Người đàn ông ôn tồn vuốt ve phần xương cổ tay trắng hếu với những ngón run run, khàn giọng nói: “Hắn mang hài cốt đi, bắt đầu bước lên con đường cầu đạo. Nhiều năm sau, thiếu niên đã vô địch thế gian nhưng vẫn không thể nghịch chuyển quy luật sinh tử của Đại Đạo. Hắn trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng tìm được Đại Đạo hiện hữu, cũng biết rằng chỉ khi đánh bại nó mới có thể đảo ngược thời gian, hồi sinh tỷ tỷ...”
Đôi mắt ông ta khép lại: “Nhưng Đại Đạo mạnh quá, thiếu niên có tu luyện đến đâu cũng không thể đột phá giới hạn để lay chuyển nó. Nhưng hắn không từ bỏ mà ở lại nơi Đại Đạo này, ngày nào còn chưa chiến thắng thì sẽ không rời đi...”