Nói xong, sắc mặt lão ta bỗng trở nên nghiêm trọng.
Diệp Quân nhìn Thiên Võ Thế trước mặt, thầm đề phòng lão ta.
Thiên Võ Thế nhìn chằm chằm vào Diệp Quân một lúc lâu, trong mắt lão ta hiện lên vẻ phức tạp, thầm nói: Người này chắc chắn không phải là người tầm thường, lần này tộc Thiên Võ ta đối đầu với hắn cũng không biết là phúc hay họa. Thôi vậy, nếu ác nhân đến thì cứ tiêu diệt nó đi.
Nghĩ đến đây, lão ta tiến ra một bước tung quyền về phía Diệp Quân.
Advertisement
Diệp Quân không biết cảm nhận được gì mà đồng tử co lại…
…
Nguy hiểm.
Advertisement
Lúc này, Diệp Quân cảm nhận được luồng khí tức chết chóc, đón nhận một quyền này khiến cả người hắn giống như bị hàng trăm vạn ngọn núi đè nặng, không thể nào nhúc nhích được.
Chỉ có thể khoanh tay chịu chết!
Tuyệt vọng!
Diệp Quân không cam tâm, hắn đột nhiên rống lên, sức mạnh huyết mạch và kiếm ý trong cơ thể dâng trào không ngừng, chúng như muốn phá tan xiềng xích của một quyền kia.
Nhưng sức mạnh kia thật sự quá mạnh mẽ, mặc cho hắn thúc giục sức mạnh huyết mạch và kiếm ý như thế đi nữa, đều không thể nào lay động được.
“A!”
Diệp Quân bỗng nhiên hét lớn, đôi mắt như muốn nứt toác ra, hắn hoàn toàn tẩu hỏa nhập ma.
Đùng!
Một dòng máu từ trong cơ thể của Diệp Quân phóng lên cao, xiềng xích vô hình kia bị phá tan, cùng lúc đó hai tay Diệp Quân cầm kiếm chém thẳng về phía trước.
Ầm!
Sau khi chém ra nhát kiếm này, khắp đất trời lập tức vang vọng tiếng kiếm lanh lảnh chói tai, chấn động khiến màng tai của tất cả mọi người trở nên đau đớn.
Nhưng ngay sau đó…
Xoẹt!
Vô số kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân lập tức bị chấn bay ra xa hơn mấy vạn trượng.
Cảnh giới cách biệt quá lớn!
Hoàn toàn nghiền ép!
Nhưng vào đúng lúc này, sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn đột nhiên buông lỏng kiếm Thanh Huyên, hai tay nắm chặt.
Đùng đoàng!
Trong chớp mắt, hai luồng sức mạnh huyết mạch từ trong cơ thể hắn phóng lên cao, rồi ngưng tụ thành một tượng thần ảo ảnh.
Hai tượng thần huyết mạch.
Hai tượng thần huyết mạch vừa mới ngưng tụ, một luồng áp lực huyết mạch khủng bố đã ngay tức khắc tràn ngập khắp trời đất, toàn bộ thời không của Đăng Thiên Vực đều bị uy áp của huyết mạch này trấn áp, giống như một tờ giấy bị đốt cháy, dần dần tan biến.