Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4143: “Người bạn cũ cuối cùng của ta đã tới rồi”.



Tháp gia trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế?



Xem ra ngày đó cô cô váy trắng đã thăng cấp cho Tiểu Tháp rất nhiều.



Ngao Thiên Thiên đột ngột nói: “Tiền bối Nho Uyên có đánh thắng được người đó không?”



Nghe thấy thế Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, lúc này khu vực Nho Uyên và Thiên Võ Thế đứng đã hoàn toàn mơ hồ.



Advertisement

Không thấy bất kỳ thứ gì!



Nhìn thấy cảnh này Diệp Quân nhíu mày, cách hai người này chiến đấu hơi kỳ lạ, người bên ngoài không thể hiểu được.



Ngao Thiên Thiên lại nói: “Còn cả Đạo Đế ở trong quán rượu kia nữa, người này vẫn chưa ra tay, không biết là có ý gì”.



Advertisement



Chiêu Võ Đạo Đế!



Diệp Quân quay đầu nhìn vào quán rượu: “Có lẽ ông ta đang chờ gì đó”.



Rắc!



Đúng lúc này, khu vực thời không mơ hồ ở cách đó không xa đột nhiên vỡ vụn như một tấm gương, ngay sau đó, hai người đồng thời lui về phía sau, một lần nữa trở về vùng thời không bê này.



Hai người đứng đối diện ở khá xa.



Thiên Võ Thế nhìn chằm chằm vào Nho Uyên, hơi bất ngờ: “Mặc dù ngươi vẫn chưa bước tới cảnh giới đó nhưng thực lực của ngươi đã vượt xa so với cảnh giới Khai Đạo”.



Nho Uyên cười nói: “Nếu bản thể của ngươi ở đây thì đúng là ta sẽ không đánh lại ngươi”.



Thiên Võ Thế nhìn Diệp Quân ở đằng xa nói: “Ngươi là gì của hắn? Tại sao lại muốn dùng mạng mình để hỗ trợ hắn?”



Nho Uyên khẽ mỉm cười: “Ta có thể đi ra ngoài và khôi phục lại sức mạnh đều nhờ sự giúp đỡ của Diệp công tử, vì ân tình này ta sẽ liều mạng để trả lại”.



Thiên Võ Thế im lặng một lúc rồi mới gật nhẹ đầu: “Vậy thì đấu tiếp đi!”



Vừa nói lão ta vừa tiến lên phía trước một bước, chỉ một bước chân cũng đã khiến thời không trước mặt lão ta và Nho Uyên lại trở nên mơ hồ.



Trong đầu Diệp Quân đột nhiên vang lên giọng nói của Nho Uyên: “Diệp công tử, bên quán rượu còn có một cường giả tuyệt thế, cẩn thận”.



Dứt lời ông ta bước lên phía trước một bước rồi tiến vào thời không mơ hồ kia.



Hai người họ lại bắt đầu đại chiến!



Ở trong quán rượu, Thiên Võ Tân nhìn Diệp Quân ở phía chân trời do dự một lúc rồi nói: “Tiền bối, hay là chúng ta giết Diệp Quân càng sớm càng tốt đi”.







Đánh tới bây giờ, cho dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải nói rằng thiên phú và thực lực của Diệp Quân thực sự hơi nghịch thiên.







Mặc dù là cường giả cảnh giới mười phần thần tính, nhưng sức chiến đấu đã có thể so với một số cường giả ở cảnh giới Khai Đạo.







Nếu như loại yêu nghiệt này phát triển tới cảnh giới Khai Đạo thì sẽ ghê gớm tới mức nào?







Chiêu Võ Đại Đế mỉm cười nói: “Người bạn cũ cuối cùng của ta đã tới rồi”.







Thiên Võ Tân hơi nghi ngờ, cô ta dường như đã cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên ngước lên nhìn về phía chân trời đằng xa, lúc này chỉ có thể nhìn thấy ở phía cuối chân trời có một người đàn ông lực lưỡng đang kéo theo một chiếc quan tài đi tới.







Người đàn ông đó có dáng người cực kỳ vạm vỡ, cao lớn hơn người bình thường bốn đến năm lần, thân trên cởi trần, cơ bắp trên cơ thể cuồn cuộn, cánh tay to như cây cột, hai tay đang cầm một sợi xích bằng sắt cực lớn, đầu kia của sợi xích là một chiếc quan tài màu đen tuyền.







Người đàn ông lực lưỡng bước lên phía trước một bước cũng có thể làm trời đất rung chuyển, vô cùng đáng sợ.