Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía lối ra của Bát Trọng Thiên, ở nơi đó có một cô gái mặc áo choàng đỏ như máu đang đứng, áo màu đỏ tươi, trên người quẩn quanh lôi kiếp màu máu, trong đôi mắt có huyết lôi bao trùm, trông vô cùng hung ác.
Tam điện chủ Ác Đạo!
Nhóm người Nho Uyên đều hoảng hốt.
Advertisement
Lại một cao thủ Diệt Đạo nữa tới?
Lúc này không biết Diệp Quân đã lao tới bên cạnh Ung Đế từ bao giờ, hắn nâng tay phải cầm lấy thanh kiếp kiếm đỏ như máu kia, nhưng vừa mới chạm vào thanh kiếm đã bị một sức mạnh lôi kiếp đáng sợ làm chấn động đến mức lùi lại cả nghìn trượng.
Advertisement
Diệp Quân đang muốn tiến lên một lần nữa nhưng lại bị Ung Đế ngăn cản: “Diệp thiếu đừng đến gần, cậu bây giờ không thể chống lại sức mạnh này đâu”.
Diệp Quân vô cùng lo lắng dừng bước, hắn vội mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên bay thẳng đến bên cạnh Ung Đế: “Tiền bối, ông có thể mượn sức mạnh thanh kiếm này của ta”.
Ung Đế nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt, ông ta cũng không từ chối, giơ tay cầm lấy kiếm Thanh Huyên.
Oanh!
Vào khoảnh khắc cầm lấy kiếm Thanh Huyên, con ngươi ông ta chợt co lại, sau đó tay phải của ông ta dùng sức chém mạnh về phía thanh kiếp kiếm trước mặt.
Ầm!
Kiếm chém xuống, thanh kiếp kiếm đỏ như máu lập tức vỡ tan, biến thành những năng lượng màu máu bị đánh bay ra.
Thấy thế, Ung Đế nhìn về phía kiếm Thanh Huyên bằng nét mặt nặng nề.
Tất cả mọi người bên phía Diệp Quân đều xuất hiện bên cạnh Ung Đế, Ung Đế trầm giọng nói: “Diệp tiểu hữu, thanh kiếm này quá mạnh, vẫn nên dùng cẩn thận thì tốt hơn, dùng nhiều chắc chắn sẽ có suy nghĩ lệ thuộc vào nó, ảnh hưởng đến bản tâm, ảnh hưởng đến sự thuần tuý của mình”.
Diệp Quân gật đầu: “Vãn bối xin nhớ kỹ lời của tiền bối”.
Dứt lời, hắn lấy một quả Đạo Linh ra đưa cho Ung Đế: “Tiền bối chữa thương trước đã”.
Ung Đế cũng không từ chối, ông ta ăn quả Đạo Linh vào, sau đó trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân.
Diệp Quân muốn nói lại thôi.
Ung Đế hiểu ý Diệp Quân, lập tức nói: “Cũng không phải ta bảo thủ, chỉ là ta không phải kiếm tu, thanh kiếm này cũng không tiếp sức được nhiều cho ta, hơn nữa nếu ta sử dụng nó chẳng khác nào mượn đường của người khác, việc này chỉ có hại cho ta mà thôi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu, sau đó nhận lấy kiếm Thanh Huyên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tam điện chủ Ác Đạo, trầm giọng hỏi: “Tiền bối còn có thể đột phá không?”
Ung Đế cũng ngẩng đầu nhìn Tam điện chủ Ác Đạo đang chậm rãi đi tới, ông ta lắc đầu: “Tuy ta chém vỡ được thanh kiếp kiếm này, nhưng thanh kiếm đó cũng đã để lại kiếp trong người ta, dù ta dọn sạch được kiếp trong người, cô ta cũng sẽ không cho ta cơ hội đột phá lần nữa”.
Nói xong, nét mặt ông ta cũng dần trở nên nặng nề: “Thực lực của người này còn mạnh hơn cả Chiêu Võ Đạo Đế nữa”.
Còn mạnh hơn cả Chiêu Võ Đạo Đế!
Nghe thấy lời của Ung Đế, sắc mặt nhóm người bên cạnh Diệp Quân đều trở nên u ám, thực lực của Chiêu Võ Đạo Đế đã mạnh lắm rồi, mà Tam điện chủ Ác Đạo này còn mạnh hơn ông ta, thế cô ta phải mạnh đến mức nào chứ?
Lúc này, hai cao thủ tuyệt thế là Lý Toại Phong và Nho Uyên cũng cảm thấy hơi tuyệt vọng.