A Thù vỗ nhẹ vào vai người đàn ông, cười nói: “Ta đã nói rồi đấy, đừng căng thẳng”.
Người đàn ông cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không căng thẳng”.
A Thù cười nói: “Vậy sao ngươi luôn cúi đầu vậy? Ta xấu vậy sao?”
Người đàn ông vội vàng lắc đầu.
Advertisement
A Thù che miệng cười nói: “Ngươi thật thú vị, sau này ngươi đi theo ta lăn lộn nhé”.
Người đàn ông gật đầu: “Được”.
A Thù nói tiếp: “Ngươi biết tu luyện không?”
Advertisement
Người đàn ông lắc đầu.
A Thù nghiêm túc nói: “Vậy không được rồi, nếu không tu luyện thì sau này sẽ phải chịu thiệt thòi, nơi này có rất nhiều tiểu quỷ thích bắt nạt người mới”.
Người đàn ông nói: “Ngươi biết tu luyện sao?”
A Thù cười nói: “Đương nhiên rồi, trước đó ta có học trộm được một ít công pháp, bây giờ ta có thể đi trên không nữa đấy”.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía A Thù: “Ta có thể tu luyện cùng ngươi không?”
A Thù suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cũng không phải là không được…”
Cô ta vừa nhìn người đàn ông, cười nói: “Thế này đi, sau này ngươi gọi ta là sư tỷ, ta che chở cho ngươi”.
Người đàn ông nghe vậy thì lập tức cúi đầu xuống, tầm mắt đột nhiên mơ hồ.
A Thù nói: “Được không?”
Người đàn ông gật đầu thật mạnh.
A Thù nhoẻn miệng cười, kéo cười đàn ông đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tiểu Ung, sau này ngươi phải cố gắng tu luyện cùng với ta, trên thế giới này, có rất nhiều con quỷ xấu xa, nếu như không có sức mạnh, ngươi sẽ bị bắt nạt, cho nên nhất định phải trở nên xuất sắc?”
Trở nên xuất sắc.
Cơ thể người đàn ông khẽ run lên, khí tức trên người đột nhiên biến hóa một cách kịch liệt…
Đâu đó lén lút trong bóng tối sâu thẳm, một giọng nói mang theo sự sợ hãi vang lên: “Khí tức Diệt… Đạo… Sao có thể…”
Ở cửa đại điện, cô gái kéo người đàn ông ở phía xa đi tới, rất nhanh sau đó hai người biến mất trong bóng đêm.
Trong bóng tối, một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu vang lên: “A tỷ… Ta đã trở nên xuất sắc rồi…”
Âm thanh rất nhỏ, chỉ có gió mới có thể nghe được.
Đăng Thiên Vực.
Vừa được Nhất Niệm đưa vào Tiểu Tháp xong, hai mắt Tịnh An đã trợn tròn: “Đù má!"